Qua mấy ngày thăm dò, Trần Dương cuối cùng cũng tìm thuê được một cửa hàng nhỏ.
Nơi này khi Trần Dương đến thì đang bày bán một số phù lục thấp giai và vài lại khoáng thô, tình hình buôn bán có thể coi là cực kỳ heo hút.
Thế nên, Trần Dương mới có thể dùng cái giá khá rẻ để thuê lại.
Mà người chủ nơi này cũng chỉ đồng ý cho thuê với thời hạn mười năm một lần. Trần Dương đối với chuyện này cũng không có phản cảm gì mà gật đầu, sau đó tiến vào bên trong thu dọn một chút rồi đóng cửa lại.
Ba ngày sau, Trần Dương mở cửa hàng ra, thay đổi bảng hiệu lại thành Trần Dược Điếm rồi bày lên quầy hàng một số chai lọ đủ loại.
Bên trên mỗi chai lọ lại có dán những mảnh giấy nhỏ có ghi tên và giá cả.
Đơn sơ giản dị như vậy, Trần Dương bắt đầu yên lặng buôn bán.
Nơi Trần Dương thuê là một góc hẻo lánh, có thể nói là cực ít người qua lại chứ đừng nói chi là có tu sĩ ghé thăm. Bất quá, Trần Dương cũng không vội vàng mà hết sức bình tĩnh chờ đợi.
Số đan dược trên quầy hàng cũng theo đó ngày càng nhiều thêm, cho đến khi đạt một số lượng nhất định thì Trần Dương cũng không bày thêm nữa mà ban ngày nằm trên ghế dựa, thoải mái cầm một quyển sách được bọc da có tên ‘Tiên Ma Dị Chí’ mà dán mắt vào. Ban đêm lại tiến vào Phán Thần Hệ Thống nghiên cứu và thực hành thuật luyện đan.
Thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2335205/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.