Trần Dương trốn qua một bên, canh ngay hướng đầu gió mà đứng.
Vừa nghe thanh niên cẩm bào nói vậy liền nói:
- Các hạ nói cái gì Ám Chú Sư? Ta không hiểu!
‘Hừ, không ngờ đường đường một Ám Chú Sư lại giả heo ăn thịt hổ dám làm không dám nhận, với thân phận của ngươi cần gì phải làm đến mức này? Ngươi nói một tiếng mình là Ám Chú Sư, ta liền cụp đuôi chạy đi có được hay không?’
Thanh niên cẩm bào tức giận thầm nghĩ, nhưng giờ phút này cũng không dám dây dưa, sợ lại trêu chọc tới lửa giận của vị Ám Chú Sư này, liền cố gắng nén cơn đau bụng, nhanh chóng bay đi, rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Trước khi rời đi, thanh niên lại còn sợ Trần Dương nổi giận, liền cắn răng đưa tới một túi trữ vật nói:
- Đại sư, lần này là ta lỗ mãng, kính xin đại sư bỏ qua, thu lại thuật pháp. Trong này có chút lòng thành, xin ngài nhận lấy. Ta... Ta còn một lô đan dược đang luyện dở, xin cáo từ trước.
Nói xong lời này, thanh niên cẩm bào liền vội vã rời đi.
Trần Dương vươn tay chụp lấy túi trữ vật, không hiểu ra sao, gương mặt vô cùng khó hiểu nhìn theo.
Mới giao thủ mấy chiêu liền doạ một tu sĩ Kết Đan Kỳ té cứt té đái chạy đi, điều này chắc cũng là lần đầu tiên xảy ra trong lịch sử Tu Tiên Giới a!
Trần Dương nhìn thanh niên cẩm bào đi xa, liền mở túi trữ vật nhìn thoáng qua, sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2334940/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.