- Trương đạo hữu nói gì ta không hiểu?
Vân Bạch Nguyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt khó hiểu nhìn Trần Dương hỏi.
- Khó hiểu? Hắc hắc... Nếu vậy ngươi cứ ở lại đây từ từ chờ, ta có chút việc đi trước. Thứ lỗi không phụng bồi!
Trần Dương lạnh lùng cười, độn phang chợt loé, không muốn nhiều lời nữa mà định vận khởi độn quang bỏ đi.
Vân Bạch Nguyệt thấy vậy thì ánh mắt thâm trầm, nhìn Trần Dương hỏi:
- Sao ngươi nhận ra?
Trần Dương làm như không nghe thấy, thân hình nhoáng một cái đã đạp lên phi kiếm muốn rời đi.
Vân Bạch Nguyệt thấy vậy thẹn quá hoá giận, cười rộ lên:
- Trương huynh, sao lại vội vàng như vậy, hãy ở lại đây cùng ta chốc lát...
Vừa nói, tay nàng bấm niệm pháp quyết, đột nhiên một màng sáng loé lên rồi bao trùm toàn bộ hòn đảo.
- Pháp Trận? Xem ra thủ đoạn của tiên tử quả thật không ít a! Bất quá đối phó với một gã Trúc Cơ Kỳ như ta, làm như vậy có phải là quá xem trọng ta rồi hay không?
Trần Dương ánh mắt đảo qua, lại cảm nhận uy áp của Vân Bạch Nguyệt truyền tới, liền cười khổ một tiếng nói.
Nhìn mật độ của trận pháp này, Trần Dương biết rõ muốn thoát khỏi chỉ có một cách, đó là tìm được mắt trận rồi phá bỏ chứ không thể nào dùng lực trùng kích được, với tu vi hắn hiện giờ, muốn phá trận này bằng lực lượng thì rất khó nói trước kết quả, hơn nữa, Vân Bạch Nguyệt này cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2334942/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.