Trước mắt Trần Dương loé sáng, liền cảm giác cả người có chút hư thoát.
Lại nhìn chung quanh một chút, Trần Dương liền phát hiện nơi này đúng là một hoang mạc không có người sinh sống, chung quanh toàn bộ đều là cát vàng óng.
Trần Dương chân đạp phi kiếm bay lên phía trên, sau đó híp mắt nhìn ra xa.
Nhìn một hồi, Trần Dương mơ hồ nhìn thấy phía xa xa hình như có một bóng đen tương tự như một toà thành thì liền không chút do dự bay đi.
Lại bay hơn nửa ngày, Trần Dương lại phát hiện toà thành kia mặc dù đã lớn hơn một chút nhưng khoảng cách còn xa hơn so với hắn tưởng tượng.
Mà lúc này, trong vẻ mờ mờ của cát bụi mịt mù, Trần Dương nhìn thấy một đoàn người đang cũng hướng về phía toà thành kia đi tới.
Trần Dương hạ thân xuống, liền đi bộ tới.
Lát sau, khi còn cách đoàn người chừng một cây số, Trần Dương liền nhìn thấy đoàn người vậy mà đã dừng lại, nhìn về phía hắn cảnh giác vô cùng, thậm chí còn có mấy người mặc áo giáp rút đoản đao sáng choang bên hông ra thủ thế.
Trần Dương thấy vậy thì bước chân chậm lại, đồng thời cố làm ra vẻ bình thản không muốn tạo cho đám người kia hiểu lầm.
Khi khoảng cách còn chừng năm trăm mét, có một hán tử râu rậm cưỡi một con lạc đà chạy tới chỗ Trần Dương rồi cảnh giác hỏi:
- Tiểu huynh đệ, sao lại đến đây?
- Đại ca, tiểu đệ vì không biết đường nên đi lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2334902/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.