“Anh…”
Không đi ra nữa ư?
Hạ Tiều thì thào, trái tim trễ một nhịp, cuối cùng cũng hiểu ‘điên’ mà Bốc Ninh nói đến tột cùng có nghĩa là gì.
Cánh tay hướng về phía cửa lồng rụt lại, vô thức muốn đưa về, song lại bị Văn Thời tóm lấy và vươn ra trước.
“Anh!” Hạ Tiều lật đật gọi một tiếng, nhưng bàn tay đã đụng phải một thứ.
—— Đó có vẻ là một áng sương mù ẩm ướt, giống như sương mù có thể trông thấy ở khắp nơi trong rừng núi. Họ còn có thể nhìn xuyên thấu mảng xanh nhạt mờ mịt kia và thấy được chim muông đột nhiên rung động giữa các nhánh cây.
Nhưng lúc Hạ Tiều đụng vào, những vết nứt màu vàng to lớn và rõ rệt lập tức lan tràn trong sương ẩm.
Như thể từ đầu đến cuối luôn có một bức tường pha lê khổng lồ không gì so sánh được đứng sừng sững ở đây, biết bao nhiêu người từng đi qua chỗ này suốt hơn nghìn năm, nhưng không một ai có thể nhìn thấy.
Mãi đến giờ phút này đây, nó mới được lộ ra lần đầu.
Luồng khí mãnh liệt thấu xương đổ trào ra từ trong các khe hở và mạnh mẽ bẻ gãy cỏ cây.
Hạ Tiều bỗng nghiêng mặt, tránh đi luồng khí mạnh đến nỗi đủ để xé rách làn da, bàn tay run rẩy dữ dội dưới sức đẩy của gió.
Những luồng khí kia cuốn theo sự rét lạnh riêng biệt của đằng đỉnh núi cao, kết sương dọc theo ngón tay của cậu, từ đầu ngón bó thẳng tới cổ tay.
Cảm giác ấy thì cực kỳ thống khổ, nhưng cậu lại nếm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355529/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.