Trương Bích Linh trông ngạc nhiên nghi ngờ lẫn lộn: “Đây…” 
“Đây vẫn là Tiểu Hạ hả?” Bà nhìn về phía Chu Húc rồi khẽ hỏi. 
“Mẹ hỏi con rồi con hỏi ai?” Chu Húc hoang mang đến xém chút không phản ứng kịp, sững sờ hai giây mới “ờ” một tiếng, thành thật nhường chủ vị cho Bốc Ninh. 
Thực ra, Bốc Ninh cũng khá là lưỡng lự. 
Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng của Hạ Tiều thật lâu, nhất là bả vai và hàng lông mày hơi nhíu lại ấy. 
“Sao rồi thưa lão tổ?” Trương Bích Linh nhìn thấy nét mặt của hắn thay đổi, không nhịn được phải hỏi: “Phát hiện ra vấn đề gì sao ạ?” 
Bốc Ninh lấy lại tinh thần, hơi lắc đầu, “Không có vấn đề gì, chẳng qua là ta cảm thấy có khá quen thôi…” 
Nhưng hắn lại nhất thời không rõ cảm giác quen thuộc này từ đâu ra. 
Đợi đến lúc đi tới gần chiếc giường, Bốc Ninh mới chợt nhớ ra, bóng lưng này có phần giống Văn Thời, giống anh năm mười lăm, mười sáu tuổi. 
Mà chỉ trong vỏn vẹn vài bước chân này, dáng dấp bóng lưng của Hạ Tiều dường như lại có biến hóa, cao hơn đôi chút, cũng càng thêm giống Văn Thời. 
Trong cái lồng che giấu toàn bộ núi Tùng Vân nọ hồi trước, Bốc Ninh là chủ trận của đại trận niêm phong ngọn núi. Hắn biết tất cả mọi thứ trong trận, vì vậy hắn cảm nhận được một phần ký ức mà Văn Thời đã khôi phục. 
Hắn biết Hạ Tiều là con rối của Văn Thời, bị anh thả ra trước khi lột sống linh tướng và bỏ xuống đất tạo thành lồng, rời khỏi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355528/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.