🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Những tháng ngày sống trên núi Tùng Vân rất là tốt lành, anh mà muốn gặp Trần Bất Đáo thì luôn có thể trông thấy người nọ.

Đôi lúc, Văn Thời luyện công và xoay đầu khi cảm thấy mệt mỏi, Trần Bất Đáo kiểu gì cũng sẽ khoanh tay dựa cửa nhìn anh, sau đó hướng mặt vô nhà và nói: “Lão Mao đã sắc thuốc gân cốt tùng, tới ngâm rồi nghỉ một lát đi.”

“Ta không mệt.” Anh cứ luôn trả lời như vậy, nhưng chân lại bất giác bước về phía ngôi nhà.

Đợi đến lúc anh đi tới trước mặt, Trần Bất Đáo sẽ mở bàn tay ra và bảo rằng: “Tay đâu, đưa ta coi thử.”

Anh hơi chần chờ rồi vẫn đưa bàn tay sang.

Ngón cái của Trần Bất Đáo bóp lên huyệt vị, mãi sau anh mới nhận ra cảm giác đau nhức đang lan ra từ giữa xương cốt của mình.

“Đốt ngón tay thì đã cứng ngắc, miệng mồm hãy còn ngay đơ, mỏ chim của Kim sí Đại bàng cũng không sánh bằng con đâu.” Trần Bất Đáo ngước mắt nhìn anh một cái.

Văn Thời lặng lẽ nhúc nhích bờ môi.

“Lại lẩm bẩm nói xấu ta gì đấy?” Trần Bất Đáo cười lên.

Văn Thời nhìn nụ cười nọ mà sững sờ một hồi, mắt nhìn sang chỗ khác, đôi môi buông lời rằng: “Nói chim, không có nói ngươi.”

Kim sí Đại bàng thì sẽ vỗ cánh mổ về phía cánh cửa.



Có khi, mưa sẽ rơi trên núi một cách vô cớ.

Vận may của Văn Thời thì lại vô cùng hỏng bét. Mỗi lần trời mưa, anh toàn đang đi trên đường núi giữa sườn dốc, ngặt nỗi lại là đoạn dài

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355530/chuong-107.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.