Đáp án này khép lại suy đoán của Văn Thời. Dù sao chăng nữa, hồi đầu anh cũng đuổi theo tung tích của Trương Uyển để tới Thiên Tân mà. 
Chủ ý ban đầu của anh là tìm hiểu về chuyện của Tạ Vấn thông qua dòng họ của Trương Uyển, không ngờ vòng đi vòng lại cuối cùng lại trông thấy dấu vết mà đối phương để lại ở đây. 
Phản ứng đầu tiên của anh là khéo thế, nhưng sau đó nhanh chóng nhận ra cũng chả phải trùng hợp gì. Anh và cả Tạ Vấn đều chỉ men theo đường dây khác nhau và tình cờ tụ lại một chỗ thôi. 
Văn Thời chưa gặp Trương Uyển bao giờ, chỉ nghe được vài điều vụn vặt từ trong miệng của Chu Húc. Anh chỉ biết rằng bà có tư chất xuất sắc, chuyên tu quẻ thuật và trận pháp. Về sau, bà chấm dứt quan hệ với Trương gia vì một vài vấn đề và sửa cả tên, trăn trở suốt một quãng đường mới dừng chân ở Thiên Tân này. 
Trương Uyển từng viết thư từ qua lại với Trương Bích Linh, Chu Húc đề cập đến vài câu trong thư, Văn Thời có ấn tượng rất sâu sắc với hai câu trong đó. 
Bà bảo “chỗ này là đất lành của chị,” rằng “trần duyên mấy đời nối tiếp nhau phải đi đến hồi kết rồi.” 
Nhưng vì sao bà lại nói nơi này là đất lành? 
Còn trần duyên mấy đời nối tiếp nhau là sao nữa? 
Trương Nhã Lâm phủi đi bụi bặm trên ống quần rồi đứng dậy, mặt mày như thể mới nuốt phân. 
Trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng không thể nói gì với chị, chỉ liếc Trương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355506/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.