Những lời này vang lên với khoảng cách quá gần, giọng nói thì lại quá thấp. 
Văn Thời khẽ nghiêng đầu sang một bên, một vệt đỏ lợt hiện lên trên chiếc cổ trắng nõn rồi tràn từ lỗ tai xuống dưới. Chẳng qua là ánh nến trong phòng cũng không quá sáng nên đã giúp làm phai nhạt đi sự biến đổi này. 
Chỉ gần sát bên mới có thể thấy rõ thôi. 
“Ông giả vờ ngủ?” Văn Thời đứng thẳng lên. 
Vóc dáng của anh cũng rất cao, biểu cảm lại luôn lạnh lùng. Lúc rũ mắt nhìn người khác, vẻ mặt mãi ẩn chứa một nét ‘không vui lắm’, thường mang đến cho người ta chút cảm xúc khó thân cận. 
Nếu mà bị anh nhìn như thế, có lẽ Hạ Tiều đã xoay đầu chạy mất dép từ đời nào. Nhưng điều này lại chưa từng có tác dụng trước mặt Tạ Vấn. Huống chi, ánh mắt của hắn còn dừng lại ở nơi ửng đỏ trên cổ anh những hai giây. 
… 
Vì thế, vệt đỏ nọ không phai nổi nữa. 
Đây là lần đầu tiên Văn Thời cảm thấy da trắng cũng phiền lắm chứ. 
May thay, Tạ Vấn đã đưa mắt về, lúc nói thì chan chứa ý cười dẫu còn mệt mỏi: “Sao con còn cắn ngược lại ta nữa vậy.” 
Văn Thời: “Bốc Ninh bảo ông vẫn chưa tỉnh lại.” 
“Hồi nãy nó có tới ư?” Tạ Vấn nói, “Vậy có lẽ nó chỉ mở cửa ngó thử một cái chứ chưa táy máy tay chân gì cả.” 
Môi của Văn Thời giật khẽ, có lẽ muốn phản bác nhưng lại không tìm được lý do thích hợp. 
Tạ Vấn buông mắt nghiêm túc nhìn tay anh rồi chợt trầm giọng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355505/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.