Trần Bất Đáo thuở nhỏ không có nơi nương tựa, chủ lồng ở thôn Liễu ấy là kiếp sau của mẹ ruột hắn. 
Vì thế… 
“Trương Uyển cũng vậy ư?” Văn Thời ngơ ngác cầm miếng vải. 
(*) Ý Văn Thời là bà ấy cũng là kiếp sau của mẹ ruột hắn sao. 
Có thể mơ hồ trông thấy chữ viết trên đó, để lộ đôi chút khí thế hiên ngang và xinh đẹp. Đối với anh, chúng vẫn rất xa lạ, song lại vì vài điều dính dáng nên chúng mới trở nên đặc biệt. 
“Cũng vậy là sao?” Bốc Ninh nghe không rõ đầu đuôi, thắc mắc hỏi một câu. 
Hạ Tiều và chị em Trương gia cũng nhìn sang với vẻ mù tịt, đợi anh nói tiếp. 
Văn Thời nhìn bộ dáng mơ màng của họ, đột nhiên nhận ra Trần Bất Đáo từng nói với anh rất nhiều thứ, nhiều hơn anh nghĩ nữa. Đó là mấy chuyện cũ đã qua mà bất cứ ai cũng không hiểu được, ngay cả lời đồn cũng chưa đề cập đến bao giờ… 
Chẳng qua là về sau, anh lại quên béng hết mọi thứ. 
“Không có gì đâu huynh.” Văn Thời nói với Bốc Ninh. Chỉ mình Tạ Vấn mới có thể quyết định sẽ nhắc đến những việc này hay không, anh không thể làm thay hắn. 
“À.” Bốc Ninh rất có chừng mực, vả lại có hai người ngoài đến từ nhà họ Trương đang ở đây, hắn lập tức giấu đi tay áo, đưa mắt về và không hỏi han gì nữa. 
Nhưng nếu nói về thôn Liễu… 
Lúc trước, sư phụ chỉ dẫn một mình Văn Thời xuống núi. 
Hắn nhớ rõ nơi này cũng vì sau khi trở về từ chuyến đó, Văn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355507/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.