Văn Thời chưa lộ ra vẻ mặt như thế bao giờ.
Sương đen cấu thành hình rồng khổng lồ khủng khiếp đang che trời rành rành. Chúng cầm băng đao sương kiếm lướt qua ngọn gió, gần như khiến người ta bị tróc da bong thịt. Chúng mang đến tiếng rít xông vọt lên trời, kèm theo đó là giọng khóc thê lương của muôn vàn quỷ ma chui thẳng vào não, làm cho mọi người cảm thấy như đang có ai cầm một cây đinh cứng đâm vô giữa trán mình.
Hầu như ai ở đây cũng không thể nào chịu được, nhanh tay che đầu lại rồi ngã quỳ xuống đất.
Ngay cả hai nhân vật hạng nhất hạng nhì ở đời này như Trương Lam và Trương Nhã Lâm cũng không gồng nổi mà cong lưng. Họ nhắm mắt rồi hét lên giữa tiếng gió mạnh thét gào, như thể đang phát tiết một nỗi đau tột cùng. Nhưng vừa há mồm, giọng nói đã biến mất giữa tiếng quỷ khóc.
Rõ ràng là những điều khó thể chịu đựng như thế này mà Văn Thời lại làm như bản thân không nhìn thấy hoặc nghe được…
Như thể năm giác quan bất chợt suy kiệt, cả thế gian đều trở nên rỗng tuếch, chỉ còn lại Tạ Vấn đứng trong chỗ trống đó mà thôi.
Anh nhìn Tạ Vấn, và cũng chỉ thấy được mỗi một mình Tạ Vấn…
Đôi mắt anh đã đỏ bừng.
Thì ra quyển sách mà anh đọc được từ trong phòng của đối phương năm đó chưa từng là một sự trùng hợp. Thì ra chuyện mà anh tự cho rằng mình có thể giấu giếm thực ra đã rõ ràng rành mạch trong mắt đối phương.
Thì ra mỗi lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355501/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.