Văn Thời thốt ra câu này trong vô thức, lúc hỏi xong mới nhận ra, giờ có muốn thu lại cũng không thể nữa.
Anh không biết khoảnh khắc đó mình có biểu cảm gì, có lẽ là hơi nhíu mày, có lẽ hiện ra nét tự giễu và chán nản hời hợt, có lẽ chỉ đang đợi một câu trả lời mà thôi.
Tạ Vấn nhìn anh thật lâu.
Trong một giây phút nào đó, hắn gần như sắp nói ra một điều, bởi hắn khẽ lặp lại “Ví dụ như…”
Nhưng sau khi thủ thỉ ba chữ đó, hắn lại im ru, rất lâu sau mới mở miệng lần nữa.
“Ví dụ như muốn nhìn xem khi nào con mới có thể nhớ ra rằng mình có một vị sư phụ, muốn nghe xem có khi nào con sẽ bật thốt những lời nói xấu mà con chẳng thể nói ngay trước mặt hay không.”
Lúc nói thế, hắn đã sửa lại giọng điệu, ngón tay vịn nhẹ lên vai của Văn Thời.
Đợi đến lúc Văn Thời tỉnh ngộ, vị trí giữa họ đã thay đổi. Chỗ ngoặt sau đường núi vẫn chật hẹp như trước. Anh đi đằng trước, Tạ Vấn thì đi sau lưng.
Câu trả lời kia nghe vào cẩu thả và bình thường, song lại có vẻ như là một lời nói dối bởi vì khoảng ngừng yên lặng lâu lắc trước đó.
Văn Thời muốn ngoảnh đầu nhìn vẻ mặt của Tạ Vấn, nhưng anh biết dù mình có xoay lại lúc này thì cũng không thể nhìn ra điều gì cả.
Vì vậy anh chỉ nghiêng mặt một tẹo rồi nhấc chân đi về phía trước.
Đi được vài bước, anh mới mở miệng nói: “Tôi chả có lời nói xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355500/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.