May thay, hắn đã thắng cược.
Nhưng kết quả này vẫn nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Huynh cứ tưởng mình sẽ chờ được truyền nhân của ai đó chứ.” Bốc Ninh cúi đầu nhìn mình một cái, “Giống như bản thân huynh đây. Huynh đã thay đổi cả dáng vẻ và thân phận. Điều duy nhất có thể coi như quen thuộc chắc là chút linh tướng nằm trong thể xác có thể khiến trận linh rộng mở cửa trận này thôi.”
Hắn nhìn quần áo khác với hồi xưa trên cơ thể, ngơ ngác một lúc lâu, sau đó lại cười khổ mở lời: “Nói như thế thì cũng hơi lố, thực ra huynh còn từng chẳng dám nghĩ tới truyền nhân nữa mà.”
“Tại sao lại không dám?” Văn Thời thắc mắc.
Nghe anh nói vậy, Bốc Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Văn Thời trong vẻ sửng sốt: “Tại vì…”
Vì hắn đã tính không biết bao nhiêu lần, nhưng ngoại trừ một nửa linh tướng mà mình đánh mất, hắn thực sự không tính ra còn ai khác có thể để lại truyền nhân trong vòng luân hồi.
Đây suýt chừng như cũng khá chuẩn, nếu không trận này của hắn đâu thể được gọi là một cuộc đánh cược liều lĩnh.
Nhưng Văn Thời lại thắc mắc, điều này khiến Bốc Ninh cảm thấy thật khó hiểu.
Hắn quan sát Văn Thời từ trên xuống dưới một phen, song lại đưa mắt sang Tạ Vấn để xin lời giải đáp, cuối cùng vẫn thử hỏi Văn Thời: “Sư đệ, đệ…”
“Linh tướng của nó đã thất lạc.” Tạ Vấn đáp nói, “Mới tìm lại được chút xíu.”
“Linh tướng đã thất lạc?” Bốc Ninh lo lắng nhìn sang và lẩm bẩm: “Hèn gì trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355499/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.