“Chị cần phải đi tìm họ ngay hôm nay hả?” Trương Nhã Lâm hỏi.
Trương Lam gom chai lọ trang điểm trên bàn vô một chiếc túi, chỉ ngón tay dài nhọn về phía hắn và nói: “Không phải chỉ một mình chị, em và chị mới đúng.”
Cô nhấn mạnh xong lại lẩm bẩm một câu: “Cũng không nhìn xem người đang đứng kế bên mình trên bức danh phả là ai, dù sao cũng không phải chị.”
Trương Nhã Lâm lẳng lặng ói một bụng máu, song lại nghe chị mình bảo: “Về phần vì sao cần phải là hôm nay…”
Trương Lam suy nghĩ rồi nói: “Hồi sáng em có nghe Tiểu Húc nói gì trước khi đi không?”
Đề tài bị ném đi hơi xa, đầu của Trương Nhã Lâm toàn là dấu chấm hỏi: “Lại mắc mớ gì tới Chu Húc nữa chị?”
“Có phải em chưa từng lĩnh giáo cái mỏ quạ đen dài thòn của thằng cu đó đâu.” Trương Lam trừng hắn một cái.
Đúng là hắn đã từng lĩnh giáo điều đó quá nhiều lần. Trương Nhã Lâm hỏi với vẻ mặt ê răng: “Nó nói gì?”
“Không phải lúc ấy trời đang mưa, gió cực lớn à? Chị mày quên đóng cửa sổ trong phòng, vừa nghe tiếng đã thấy khá sợ.” Trương Lam giải thích, “Nó cũng đã đi tới cửa lớn ở sân ngoài, thế mà lại ngoảnh đầu liếc một phát rồi bảo nhà cửa bổn gia đã xây được bao nhiêu năm rồi không biết? Sao trông cứ như sắp sụp đổ thế này.”
Trương Nhã Lâm: “… Cũng biết lựa chuyện nói ghê.”
Bản thân có mỏ quạ đen lại không thèm cân nhắc điều gì. Trẻ con người ta thì nói chuyện chả biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355483/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.