Dù điện thoại chỉ vừa được mua, Văn Thời lại học rất nhanh. Ngoài gọi điện thoại và nhắn tin ra, điều đầu tiên anh học được đó là sử dụng bản đồ.
Anh ngồi ghế sau, nhập ba địa điểm vào app để xem thử, phát hiện Đào Hoa Giang, nơi Tạ Vấn cần tới để làm công chuyện, vừa vặn kẹp giữa thôn Tiểu Lý và trấn Bản Phổ.
Anh cứ tưởng Lão Mao sẽ dừng lại Đào Hoa Giang một lúc thì mới hợp lý, ai dè khi xe dần chạy chậm lại, anh vừa ngẩng đầu đã thấy mốc lộ giới của trấn Bản Phổ.
“Ủa? Chú Lão Mao, có phải chú… chạy lố rồi không ạ?” Hạ Tiều hỏi.
Rõ ràng, nãy giờ không chỉ có một mình Văn Thời nhìn chằm chằm bản đồ, nhưng vì Văn Thời không hé răng thôi, còn Tiểu Tiều là một thằng ngốc.
Cổ họng của Lão Mao như bị mắc lông gà, ho khụ khụ vài cái mới úp úp mở mở: “Đâu có, chạy lố qua đâu? Chẳng phải mình vừa đi vào địa phận của trấn Bản Phổ đó à?”
Tiểu Tiều buồn bực nói: “Còn Đào Hoa Giang thì sao? Không phải ông chủ Tạ phải đi công chuyện sao ạ?”
Công chuyện ông nội tui chứ công chuyện, nói thế chỉ để lừa mấy đứa ngốc thôi.
Lão Mao thầm nói trong lòng.
Sau đó Tạ Vấn liếc sang lão một cái.
Thật đáng tiếc, với tư cách là một con rối có mối liên kết cực sâu với rối sư, mọi lời trong lòng của lão rất có khả năng đã bị Tạ Vấn nghe thấy. Vì thế Lão Mao ngồi nghiêm chỉnh lại, bỗng hoàn toàn có hứng thú với tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355482/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.