Tạ Vấn suy nghĩ rồi nói: “Nhớ giữ an toàn.”
Nếu bảo là không hề thất vọng thì nhất định là nói xạo. Nhưng Văn Thời là một người vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức gần như là lạnh nhạt. Theo quan điểm của anh, dù đó có là đồ đệ mà mình tự tay nuôi lớn đi chăng nữa, đa số đều phải đối mặt với biệt ly và tiễn đưa khi đến tuổi trưởng thành. Có thể dựa lên mép cửa ngắm thêm vài lần thì là nuông chiều, nào có ai dính với nhau như hình với bóng… đó là điều mà chỉ có người yêu mới nghĩ tới thôi.
Vì thế Văn Thời bình tĩnh “à” một tiếng, xoay đầu bực dọc đóng lại cửa phòng.
Thực ra anh đã cố kiểm soát lực tay, nhưng vẫn phát ra tiếng va chạm lúc khóa cửa. Giữa đêm khuya tĩnh lặng này, nghe như thể anh đang rất không vui.
Tạ Vấn đứng ngay chỗ rẽ, ánh mắt dừng trên cánh cửa đã đóng kín ấy, đứng một lát thì không nhịn được mà bật cười.
Hắn đi dọc theo cầu thang lên tầng hai. Ánh trăng len lỏi qua cửa kính nơi chỗ rẽ và chiếu rọi bóng dáng cao ráo của hắn.
Hắn đi được vài bước với ngón tay thả nhẹ lên tay vịn bằng gỗ, chợt tay vịn vang lên tiếng răng rắc, như là vỏ cây khô queo vừa nứt.
Tạ Vấn lập tức ngừng bước, ngón tay rời khỏi tay vịn. Nơi tay của hắn vốn phủ lên có thêm một vết mục nát nhỏ và một cái khe hẹp dài.
Hắn vòng tay để sau lưng. Nếu lúc này bên cạnh hắn có ai đó, người nọ sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355481/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.