Đôi mắt của Hạ Tiều xoay một vòng rồi trượt xuống theo khung cửa.
Văn Thời vừa ngoảnh đầu đã thấy cảnh tượng này. Lão Mao, tên đầu sỏ gây tội, còn đóng cả cửa nhà giùm Hạ Tiều, sau đó ưỡn bụng bày ra dáng vẻ mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng đứng bên cạnh, chuyên tâm nhìn chằm chằm cục gạch dưới nhà, giả bộ mình không biết gì.
Một lát sau, có lẽ vì thấy Hạ Tiều thực sự đã chết teo, lão lại bổ sung: “Trên mộ đâu chỉ có mỗi tên người chết.”
Hạ Tiều tiêu hóa thông tin trong chốc lát, cuối cùng cũng hoàn hồn. Cậu víu khung cửa bò dậy, sau đó túm chặt lấy Lão Mao đứng gần mình nhất, không chịu buông tay nữa.
“Nhìn bả cười thì con chỉ thấy hoảng sợ thôi.” Hạ Tiều run rẩy nhỏ giọng nói với Lão Mao.
Lão Mao nghĩ rồi cũng nhếch miệng cười với cậu, hỏi khẽ: “Vậy cậu nhìn tôi cười có thấy hoảng sợ không?”
…
Hạ Tiều suýt chút nữa lại chết teo.
Văn Thời im lặng một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía Tạ Vấn, thấp giọng bảo: “Anh…”
Anh vốn muốn nói rằng anh nuôi được một con chim tốt ghê, nhưng trước khi thốt lên lại nhận ra một điều, trực tiếp thắng lại. Bởi thực ra anh mới chính là người đã nuôi lớn con chim tốt này. Nó còn từng bị anh bồi dưỡng tới mức tạo phản, chẳng giống chủ nhân chân chính tẹo nào.
Tạ Vấn nhìn lướt qua mặt của Lục Văn Quyên đằng trước, song lại rủ mắt nhìn Văn Thời, vừa sóng vai đi tới cùng với anh vừa hỏi: “Tôi cái gì?”
“Anh đừng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355484/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.