Thực ra lúc ấy Văn Thời rất ư là dính người.
Nhưng nó sẽ không nói mà cũng không quấn quít Trần Bất Đáo để đòi hỏi gì. Nó không cần ôm, không cần dắt. Cách dính người của nó chính là lặng lẽ đi gần người nọ.
Như thể nơi nào có Trần Bất Đáo mới có thể khiến nó an tâm nán lại.
Tuy Trần Bất Đáo là người đặt cái tên Văn Thời này, nhưng hắn chưa gọi thế đàng hoàng bao giờ, luôn lấy biệt danh cho Văn Thời.
Nếu Văn Thời rầu rĩ không hé răng, Trần Bất Đáo sẽ gọi nó là ‘cậu bé câm’. Nếu Văn Thời nhắm mắt theo đuôi mình tới nhiều nơi hệt như một nắm tuyết, Trần Bất Đáo đã gọi nó là ‘cái đuôi nhỏ’.
Bệnh hay quên của đứa nhỏ này cũng nặng lắm, chỉ cần không nhắc đến những chuyện không vui nữa, nó sẽ nhanh chóng ném chúng ra sau ót. Ban đầu Văn Thời cũng như thế này ——
Trần Bất Đáo ngâm thuốc cho nó mấy ngày, sương đen trên tay dần ẩn xuống, cũng đã có thể ngủ ngon tới hừng đông, thế là nó lại cảm thấy có vẻ như đó cũng không phải chuyện gì to tát cả.
Thực ra đó là do nó đã khỏe lên từ cơn cảm lạnh, tâm trạng mới yên ổn. Nhưng nó không biết, cứ tưởng thể chất của mình đã thay đổi, mấy thứ núp trong người nó cũng ít đi.
Năm đó có lẽ là năm mà Văn Thời có ít gánh nặng nhất. Nó còn mang cả Kim sí Đại bàng xuống núi dạo chơi nữa.
Nhưng nó chơi một cách rất có kiềm chế, cũng rất ư là an tĩnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355474/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.