🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chắc vì linh tướng đã rời khỏi cơ thể quá lâu, lúc nó trở lại người lần nữa thì sẽ gợi ra một cảm giác xa lạ, bài xích, một mối dây dưa, giằng co qua lại, kẻ phải chịu tội lại là bản thân Văn Thời.

Anh ngủ mê man suốt một thời gian dài.

Nỗi đau ập tới một cách đứt quãng, khi nhẹ khi nặng, hệt như lúc trần duyên quấn thân. Thế nên anh không thể phân rõ cuối cùng thì nỗi đau ấy trỗi dậy bởi hiện tượng linh tướng được đưa vào cơ thể hay là do ký ức.

Nhưng tất cả nỗi đau đều bị che phủ bởi cảnh trong mơ cuối cùng kia, nơi sự dây dưa, si mê và mập mờ đã lên ngôi.

Lúc Văn Thời tỉnh lại, ngoài trời cũng đang đổ mưa.

Tiếng nước mưa đập lên kính cửa sổ nghe vang dội, cũng có phần rầu rĩ như tiếng nước mưa rơi xuống nóc nhà vườn ở núi Tùng Vân ấy. Đâu đâu cũng có nước mưa chảy ào ạt, âm thanh ẩm ướt dọc theo mái hiên chân tường và ốc tai chảy thẳng vào trong xương cốt.

Hình như giờ cũng đang là buổi tối, trong phòng chỉ có một ngọn đèn, không biết chỉnh độ sáng ra sao mà thấy u ám, lẳng lặng tỏa ra một vòng sáng chứ không hề chói mắt tựa ánh nến năm đó.

Nhưng Văn Thời vẫn giơ tay lên và che mặt lại.

Anh híp mắt với lưng bàn tay, tia sáng lẻn qua và rơi xuống giữa kẽ hở trên lông mi của anh, ánh lên một vệt sáng trên cái bóng.

“Tỉnh rồi à?” Có người bỗng mở miệng.

Người ấy là Tạ Vấn.

Giọng

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355475/chuong-52.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.