Đó là một chàng thiếu niên mặt mày tái nhợt. Nếu chỉ nhìn thân hình thôi, cậu ta trông hệt như những đứa con trai mười lăm, mười sáu tuổi khác trên đời, mang lại một cảm giác phong phanh khi bước đi, nhưng cũng không hề ốm yếu.
Cậu ta mặc mã quái trắng tinh, quần yếm sắc nâu, độ dài vừa đủ, vớ ôm hết bắp chân, nôm cực kỳ gọn gàng. Cậu ta vốn nên có bộ dáng thoải mái và hăng hái của một chàng trai trẻ.
Nhưng bả vai của cậu ta lại rủ xuống, lưng hơi cong, cả người đều co vào trong khi đứng đó, không hỏi hiện lên vẻ trầm lặng và già nua.
Lúc cậu ta nhìn người khác bằng nét mặt vô cảm, hai mắt hơi mở to ra, giữa mày lại có một vết nhăn, cơ thể cũng tỏa ra một khí chất khó ở, ngột ngạt và không hề thú vị.
Cứ cảm thấy như cậu ta đang nhìn bạn từ một nơi nào đó, nhưng bạn lại không biết cậu ta đang suy tính điều gì.
Trông cậu ta chẳng giống thiếu niên chút nào hết.
“Thì ra lại ở trong gương!” Tận mắt nhìn thấy bóng dáng của mình biến thành như vậy, Hạ Tiều sợ tới mức lùi lại hai bước liên tiếp, “Sau này tôi phải nhìn mình trong gương bằng cách nào đây?”
Cậu nhớ rõ lời Tạ Vấn từng nói, có lẽ chủ lồng đang ở bất cứ nơi nào mà người có thể xuất hiện. Vì thế cậu đã lục tung những nơi có thể ẩn núp, nhưng lại cố tình quên mất mặt gương.
Đúng vậy, trong gương cũng có người nữa. Phán Quan có thể bám gương để vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355472/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.