Chu Húc đã giật mình: “Cái gì vậy?”
Đại Đông còn hoảng hốt hơn cả nó: “Kim sí Đại bàng đó.”
Vừa nói xong, đầu gối của hắn mềm ra như sắp quỳ xuống tới nơi.
Không phải nói lố đâu, Đại Đông thật sự cảm thấy choáng váng như một con ngựa vừa chạy hết sức, linh tướng cũng bay ra ngoài. Hắn nắm vai Chu Húc, muốn làm dịu tâm tình dồn dập kia.
Chu Húc chưa tỉnh ngộ, hồn nhiên như cô tiên, trợn mắt há mồm ngoảnh đầu nhìn hắn: “Anh đỉnh đến vậy luôn hả?”
Mắc mớ gì tới bố???
Đại Đông vừa muốn hỏi ngược lại, chỉ thấy không biết từ khi nào dây rối trong tay mình đã bị quăng ra, kéo dài tuốt vào trong biển lửa. Vì thế Đại Đông cũng trợn mắt há mồm.
Nhưng cảm giác choáng váng cản trở sự phát huy của hắn. Mới trừng một cái, hắn đã nôn khan hai tiếng, ngồi bệch xuống đất.
“Anh bị sao thế?!” Chu Húc vội nhào tới dìu hắn, định gọi Lão Mao tới giúp, ai ngờ lại thấy lão ta cũng đang đờ ra.
“Ổng cũng bị dọa sợ rồi.” Chu Húc nói với Đại Đông. Nó hơi khụy gối xuống, nhìn chỗ mới bị Kim sí Đại bàng nổ tung vừa từ từ vuốt lưng cho Đại Đông.
Đương nhiên là Lão Mao không hề bị dọa sợ, lão là người thả chiếc cánh, còn gì có thể hù được lão nữa? Vả lại lão chỉ mới phất tay vẫy ra một bóng cánh, hình dạng còn kém xa cánh thật của Kim sí Đại bàng, dù sao thì nó cũng chỉ là hư tướng thôi.
Tiếc là đám ngốc không có kiến thức này lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355471/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.