Lốc xoay đen bảo vệ viên đan dược.
Huyền Linh Tử đề phòng dùng Huyền Linh kiếm chắn trước người, lốc xoáy đang không ngừng chuyển động, càng lúc càng lớn, từng luồng uy áp làm chấn động cả khe núi. Lốc xoáy như muốn nuốt trọn đất trời, nhưng khi va chạm tới luồng sáng trắng kia lại dừng lại.
Huyền Linh Tử cảnh giác nhìn, bỗng một giọng nói khô khốc vang lên.
“Nhân tộc… Không ngờ là Nhân tộc!”
Huyền Linh Tử im lặng đánh giá, không nói gì.
“Tại sao lại là Nhân tộc, vì sao không phải Yêu tộc? Ngươi là Nhân tộc, phải rồi, ngươi là Nhân tộc. Nhân tộc, ngươi muốn có được viên linh đan này sao? Phải rồi, nhất định là ngươi muốn lấy nó. Sao bản tôn phải cho ngươi? Bản tôn tuyệt đối không muốn cho ngươi. Nhân tộc các ngươi là lũ thất tín bội nghĩa, Nhân tộc các ngươi là lũ không giữ lời hứa.”
Huyền Linh Tử đã chuyển linh lực tới thân kiếm, chỉ còn chờ công kích.
Lốc xoáy đen kia thì vẫn còn đang lẩm bẩm một mình: “Nhất định là ngươi với Nhân tộc kia giống nhau, chỉ biết gạt người. Phải rồi, ngươi cũng là đồ lừa bịp. Đã nói là cùng nhau phá bỏ giam cầm, đã nói mọi người cùng nhau thành tiên, vậy mà một mình hắn thành tiên, để lại chúng ta… để lại chúng ta… không đúng! Hắn hại chết chúng ta! Hắn hại chết chúng ta! Nhân tộc! Nhân tộc!!!”
Giọng nói sắc bén chói tai, gió xoáy màu đen điên cuồng đánh về phía Huyền Linh Tử!
Ẩn trong gió lốc là yêu lực nghiêng trời lệch đất, hắc khí là nọc độc đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-phai-huu-thoai-thuyet/1457318/chuong-82-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.