Chương trước
Chương sau
“Cái gì? Tấn Ly chưa về?!”
Trên đại điện Yêu cảnh, Yêu tôn gợi cảm yêu mị giận dữ nhìn trừng trừng, đuôi rắn thật dài vung lên đập vụn yêu thú đến bẩm báo. Nhưng cơn giận của Âm Cơ chỉ mới bắt đầu, hai mắt ả biến thành màu xanh biếc u ám, đuôi rắn điên cuồng đảo quanh đại điện tạo thành từng luồng uy chấn.
“Chuyện ở Đệ Nhất hải nói tường tận cho bản tôn!”
Tổng cộng có hai yêu thú từ Đệ Nhất hải đến bẩm báo tin tức. Một con đã mất mạng, không kịp nói một lời cầu xin; con còn lại thì run rẩy, không ngừng quỳ lạy: “Âm Cơ đại nhân tha mạng, Âm Cơ đại nhân tha mạng! Hải chủ chưa trở về, chúng tiểu nhân cũng không biết sao lại thế. Âm Cơ đại nhân nguôi giận!”
Lửa giận đối với hạng người âm tàn như Âm Cơ chỉ phút chốc liền tắt.
Ả đè nén tức giận trong lòng, đuôi rắn lại biến thành hai chân bắt chéo gác lên bảo tọa. Nếu là bình thường, một màn hoạt sắc sinh hương này nhất định có thể khiến người khác phun máu mũi, nhưng hiện giờ không ai dám nhìn Âm Cơ.
Lưỡi rắn phun ra nuốt vào, Âm Cơ cười lạnh hỏi: “Ngươi bảo bản tôn phải nguôi giận thế nào?”
Yêu thú kia lại quỳ lạy cầu xin.
Tức giận cũng không giải quyết được vấn đề, một lúc sau đã có yêu thú vào đại điện dọn dẹp xác yêu thú vừa bị quật nát, quét dọn sạch sẽ đại điện. Âm Cơ buông con ngươi, vẻ mặt bình tĩnh không bộc lộ cảm xúc, nhưng yêu thú quỳ dưới đất cũng không dám ngẩng đầu.
Một lúc sau, Âm Cơ thản nhiên nói: “Kéo xuống, nhốt vào hỏa lao mười tám. Khi nào Tấn Ly trở về thì ngươi được đi ra.”
“Âm Cơ đại nhân tha mạng! Âm Cơ đại nhân tha mạng!”
Yêu thú kia nhanh chóng bị kéo xuống, Yêu tôn nửa nằm trên ghế, môi đỏ mọng khẽ mấp máy, ánh mắt lạnh lùng. Đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên trong đại điện. Sắc mặt Âm Cơ lập tức biến đổi, nàng hơi nhổm dậy, sau đó liền biến mất.
Trong yêu cảnh lúc này vẫn yên ắng như cũ.
Không có ý chủ động khai chiến, nhưng cũng rục rịch chuẩn bị.
Ở Cực Bắc Chi Địa, núi non Khô Sơn.
Từ lúc ngọn núi sụp một tháng trước, Khô Sơn không có gì thay đổi, cũng không có ngọn núi nào sụp nữa, nhưng vẫn thường xuyên có chấn động nhỏ khiến các tu sĩ bên ngoài Cực Bắc Chi Địa cẩn thận đề phòng.
Lực lượng vô hình tràn ngập trong Khô Sơn, lấy nơi này làm trung tâm khuếch tán ra chung quanh. Lực lượng này hất tung cát vàng hình thành một không gian mù mịt. Người ở ngoài không dám vào, vì thế cũng không biết tình hình bên trong Khô Sơn thế nào.
Tôn giả áo trắng ngồi trong sơn động cúi đầu đánh giá linh đan nho nhỏ trong tay.
Đan dược trên đời này chỉ có một loại, chính là luyện chế từ linh vật đất trời. Trong đó có thể chia làm ba loại, luyện từ linh dược, luyện từ yêu thú, và luyện từ máu thịt trên người Nhân tộc. Điển hình như Huyết Đan lão tổ, ví dụ về việc lấy nhân loại làm nguyên liệu luyện đan, còn từng bắt Lạc Tiệm Thanh làm nguyên liệu luyện đan.
Huyền Linh Tử cực am hiểu luyện đan, tuy hắn không đi theo đường luyện đan, nhưng trong giới luyện đan, Huyền Linh Tử có thể xếp trong tốp hai mươi. Vậy mà hắn chưa từng nghe nói có đan dược chỉ dùng linh lực để luyện chế.
Đúng vậy, trên viên đan trắng này không có dao động của linh bảo thiên địa, nó là linh lực thuần túy nhất!
Linh lực này rốt cuộc lớn tới cỡ nào? Huyền Linh Tử không biết, nhưng hắn biết nó vượt qua linh lực trong cơ thể mình. Giới hạn tới đâu e là chỉ có nuốt viên linh đan này mới biết.
Mắt phượng khẽ rủ, Huyền Linh Tử nhìn viên đan dược kia một cách phức tạp, không lập tức nuốt vào.
Linh lực mênh mông như thế nắm trong tay không tốt, e là sẽ có nguy cơ nổ tan xác mà chết. Đây là một kỳ ngộ lớn, cũng là tuyệt thế kỳ ngộ mà một trăm năm nay Huyền Linh Tử mới gặp được. Nhưng nhìn thấy kỳ ngộ này hắn lại có chút do dự. Không phải vì lo nổ tan xác chết, mà là vì…
“Nếu tiếp tục luyện chế viên linh đan này lần thứ hai có lẽ có thể tách ra một phần đưa cho Tiệm Thanh.”
Do dự một hồi lâu, Huyền Linh Tử vẫn phải thở dài một tiếng từ bỏ ý tưởng không thực tế này.
Không nói hắn, cho dù là Ngọc Thanh Tử tôn giả – đại sư luyện đan đệ nhất thiên hạ ở đây cũng không dám nói mình có thể chia được lực lượng trong viên linh đan này làm hai nửa. Loại đan dược tuyệt thế mới nghe lần đầu này một khi sơ suất có thể dẫn tới kết cục đan hủy người vong.
Hai mắt Huyền Linh Tử co lại, ngón tay khẽ động, nuốt linh đan liền vào.
Ngay lập tức, linh lực cuồng bạo chạy tán loạn trong thân thể hắn, sắc bén uy mãnh nghiền qua mỗi đường kinh mạch như muốn bổ đôi người hắn!
Nếu người gặp phải chuyện này là Lạc Tiệm Thanh có lẽ sẽ hoảng hốt vài giây, nhưng đặt vào Huyền Linh Tử thân kinh bách chiến, từng gặp qua vô số hiểm cảnh thì không có gì đặc biệt. Hắn bình tĩnh vận chuyển “Cửu Liên Bản Tâm Lục”, nguyên thần lực điên cuồng chuyển động, bắt đầu chiến đấu với linh lực đang ẩn trong cơ thể.
Đại chiến bắt đầu.
Lấy thân thể Huyền Linh Tử làm chiến trường, ai dành lợi thế trong trận đại chiến này thì người đó chính là người thắng cuối cùng.
Đối mặt với linh đan có lực lượng cao hơn mình mấy lần, nguyên thần Huyền Linh Tử vẫn trấn định bình tĩnh, dùng lực lượng nguyên thần vô hình chiến đấu với đối phương. Nguyên thần khẽ cử động, cánh sen vàng liền nở, từng sợi tơ vàng kéo dài về phía linh lực.
Hai người va chạm vào nhau như sóng vỗ bờ!
Trong sơn động nho nhỏ, núi đá bị hai dòng lực lượng khổng lồ ép tới chấn động. Nhưng nó thuộc dãy núi Khô Sơn, dù rung lắc liên tục nhưng không bị lực lượng công kích làm sụp đổ.
Huyền Linh Tử nhắm hai mắt lại, che chắn bốn phía, bắt đầu dẫn dắt nguyên thần của mình đối kháng với dòng lực lượng này.
Lấy thân thể hắn làm trung tâm, từng gợn sóng lực lượng hư vô khuếch tán ra ngoài. Nếu đi tới ngọn núi nào ở Khô Sơn thì chúng đều lén lút tránh đi, nhưng khi đi tới ngọn núi ở phía Đông Bắc Khô Sơn thì lại cuồng nhiệt vọt qua.
Trong khoảnh khắc, đỉnh núi Khô Sơn chiếu rọi một luồng sáng.
Ánh sáng xuất hiện ngắn ngủn trong chớp mắt đã tắt, nhưng ngay sau đó là gần trăm tiếng nói tang thương mỏi mệt vang lên.
Bọn họ phảng phất như đang nhớ lại, phảng phất như là kể lại, lại phảng phất như đang thở dài.
“Đã bao nhiêu năm rồi?”
“Ba vạn năm chăng.”
“Hình như là một Nhân tộc?”
“Không phải là Yêu tộc chúng ta.”
“Chúng ta ở đây ngủ say ba vạn năm, không ngờ cuối cùng vẫn là một Nhân tộc vớ bở.”
“Thôi được rồi, Nhân tộc bọn họ người chuyển kiếp cũng đã chuyển kiếp, người hồn phi phách tán cũng đã hồn phi phách tán. Mấy ngày trước ta tra xét ra một tia dao động, ngay cả Mặc Thanh kia… cũng hồn phi phách tán. Trong tám mươi mốt Nhân tộc, y là người cuối cùng.”
“… Y với Cửu Liên kia không phải là bạn tốt sao?”
“Cửu Liên? Cửu Liên lòng lang dạ sói!”
“Ha ha ha ha, Cửu Liên! Ngươi gạt chúng ta đến đây, ngươi lừa gạt chúng ta đến kết cục này! Ta phải giết ngươi, ta phải giết ngươi!”

“Các vị, ba vạn năm làm bạn, bà nương Quỳnh Hoa kia tháng trước đã sụp, hôm nay ta cũng đi theo nàng.”
“Có đại trận của Nhân tộc ngăn cản chúng ta sụp xuống.”
“Nếu thật sự sụp đổ, lấy lực lượng của chúng ta khi còn sống, thì đó sẽ là đại họa của đại lục Huyền Thiên.”
“Chuyện nào có đáng gì? Chỉ là một hồi kết mà thôi. Chư vị, ta đi trước!”
“Ta cũng đi.”
“Còn ta nữa.”
“Chúng ta không mất đi lương tâm như tên Cửu Liên kia, Nhân tộc đã hồn phi phách tán hơn phân nửa, vẫn là Yêu tộc có tình có nghĩa hơn!”
Tất cả xảy ra không báo trước, trong sơn mạch Khô Sơn, một ngọn núi nhẹ nhàng rung động, sau đó lại trở về bình thường.
Có tổng cộng sáu mươi bốn ngọn núi, nhìn như những ngọn núi san sát nhau bình thường, nếu không phải đứng sừng sững trong sơn mạch Khô Sơn thì không ai chú ý tới sự hiện diện của chúng. Sau khi chúng nó chấn động, dường như có thứ gì đó vừa biến mất.
Từng luồng năng lượng mỏng manh từ trung tâm ngọn núi bay ra, cuối cùng biến mất trong đất trời.
Chấn động bắt đầu từ một ngọn núi thấp phía Tây Bắc, một đường lan tới phía Đông Bắc.
Khi lan tới ngọn núi chỗ Huyền Linh Tử, hắn lập tức phát hiện, hắn muốn mở mắt thăm dò một chút, nhưng năng lượng va chạm trong cơ thể đang đạt tới thời khắc nguy hiểm nhất, nên hắn không thể phân tâm. Mà ngọn núi chỗ hắn chỉ hơi chấn động, gió nhẹ lướt qua như đang cười.
『 Nhân loại, nếu ngươi có thể nghe thấy thì hãy nhớ kỹ, tên ta là Loan Phượng. Ba vạn năm trước ta đã ngưỡng mộ sư tổ của ngươi. Nếu có một ngày ngươi gặp được hắn, nhờ ngươi chuyển lời giúp ta, cho dù hắn lừa sáu mươi tư huynh đệ tỷ muội chúng ta chết không có chỗ chôn… Loan Phượng ta cũng chưa bao giờ hận hắn. 』
Tiếng gió lướt qua người Huyền Linh Tử, nhưng không thể truyền vào trong tai hắn.
Chấn động vẫn còn tiếp tục.
Một đường chạy dọc sơn mạch Khô Sơn, cuối cùng đi vào ngọn núi cao nhất ở cuối, hay còn biết tới bởi cái tên Khô Sơn.
Cạnh Khô Sơn, một ngọn núi thấp hơn hơi rung lắc.
“Đại ca, chúng ta… thật sự chỉ có thể như vậy sao?”
Đáp lại hắn chỉ là tiếng gió.
Thật lâu sau, toà núi nhỏ chấn động mạnh, linh hồn bên trong núi đã biến mất.
Từ nay về sau, cả sơn mạch Khô Sơn chỉ còn tòa Khô Sơn cao nhất là yên tĩnh. Nó như ngủ say, không tham gia với gần trăm giọng nói kia, cũng không tham gia cơn chấn động của những ngọn núi.
Thời gian dần trôi qua, mặt trời lên mặt trời lặn, đại họa Cực Bắc Chi Địa đã trôi qua một tháng.
Lạc Tiệm Thanh đẩy nhanh tốc độ, xuyên qua Vô Để quật, lại bay vài ngày, rốt cục thấy được rừng rậm Mai Sa. Một mảnh rừng Ly Hận rậm rạp cao vút trong mây, vẫn như trăm ngàn năm qua, chúng tản ra một mùi hương mỏng manh, dường như không chịu ảnh hưởng gì từ biến hóa của Cực Bắc Chi Địa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mắt Lạc Tiệm Thanh không khỏi nóng lên, không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng là gì.
Rời khỏi Cực Bắc Chi Địa ngập tràn cát vàng, Lạc Tiệm Thanh lập tức bị một vài Tu Chân giả chặn lại. Khi y đưa ra lệnh bài đệ tử Thái Hoa Sơn treo bên hông, những người này lập tức cho đi, đồng thời chiếu sáng đường tới chỗ đóng quân của Thái Hoa Sơn.
Nhưng khi Lạc Tiệm Thanh đến nơi lại biết được một tin tức.
“Cái gì? Hỏa Minh Tử sư bá tới Cực Bắc Chi Địa tìm ta và sư phụ sao?”
Ngọc Thanh Tử tôn giả gật đầu: “Phải, Hỏa Minh Tử sư huynh đã vào nửa tháng.”
Đối với Hỏa Minh Tử tôn giả, tâm tình Lạc Tiệm Thanh rất phức tạp.
Vị sư bá này của y rất yêu thích luyện khí, ít khi tham gia công việc trong tông môn, suốt ngày ru rú trong phòng bế quan luyện khí. Mà đồ đệ của lão chính là Lục sư đệ Tu Ngân
Đời trước, vì cái chết oan uổng của Tu Ngân mà Hỏa Minh Tử tôn giả đã nổi giận tuyên bố Thái Hoa lệnh. Thái Hoa lệnh này đã khiến Lạc Tiệm Thanh bị tu sĩ chính đạo đuổi giết, cuối cùng mọi người dồn y tới Đoạn Tình nhai, sinh mệnh y cũng chấm dứt ở đó.
Cả hai đời Lạc Tiệm Thanh đều không tiếp xúc nhiều với Hỏa Minh Tử tôn giả, vị tôn giả này cũng từng tặng Lạc Tiệm Thanh lễ vật, nhưng chung quy cũng không đối xử tốt với y như Ngọc Thanh Tử tôn giả.
Nhưng hết thảy chỉ là chuyện đời trước.
Lạc Tiệm Thanh thay đổi vị trí một chút. Nếu toàn bộ chứng cớ đều chứng minh Hỏa Minh Tử tôn giả giết Huyền Linh Tử, vậy y tuyệt đối sẽ dùng hết mọi cách thề sống chết cũng phải giết Hỏa Minh Tử tôn giả, báo thù cho Huyền Linh Tử!
Ngọc Thanh Tử tôn giả nói: “Ta sẽ phái người vào Cực Bắc Chi Địa tìm kiếm Hỏa Minh Tử sư huynh. Tiệm Thanh, ngươi nghỉ ngơi đi, lát nữa các tông môn thế gia khác đến ngươi hãy kể mọi chuyện ngươi biết cho bọn họ, không được giấu diếm.”
“Dạ.”
Chỉ một lát sau, đại biểu của Tứ đại tông môn và Bát đại thế gia đều đến đông đủ. Một vài môn phái nhỏ cũng phái trưởng lão tới, số ít tán tu tu vi tương đối cao cũng đến đây chỉ để chờ đợi câu trả lời: Rốt cuộc là Cực Bắc Chi Địa đã xảy ra chuyện gì!
Dựa theo lời Ngọc Thanh Tử tôn giả, Lạc Tiệm Thanh tận mắt thấy Khô Sơn sụp đổ.
Đây chính là chuyện cực kỳ quan trọng.
Lạc Tiệm Thanh cũng không dám giấu diếm, y miêu tả kĩ càng cảnh tượng ngày hôm đó, đồng thời cũng nói chuyện Huyền Linh Tử bị Khô Sơn nuốt vào.
Vừa dứt lời, mọi người liền xôn xao.
Không ai có thể tin được, ngay cả Huyền Linh Tử cũng bị Khô Sơn cuốn lấy không thể thoát thân. Nhưng sự thật là vậy, điều này khiến các đại năng ở đây càng thêm cú trọng tới tai họa lần này.
Sau khi nói rõ ràng mọi chuyện, Lạc Tiệm Thanh ngẩng đầu nhìn người Mặc gia đang đứng giữa đám đông. Sắc mặt của y nhìn như bình tĩnh, nhưng trong mắt lại tràn ngập bi thương. Y đi lên trước, dưới ánh mắt kinh ngạc của người Mặc gia, bỗng cúi người thi lễ, bi tráng nói: “Lần này Yêu tộc đánh lén, ta có thể thuận lợi đào thoát là nhờ có bạn tốt của ta. Y… đã không thể rời khỏi Cực Bắc Chi Địa. Y đã hy sinh vì Nhân tộc, mong các vị tiền bối đón mạch Mặc gia ở Hàn Băng Hoang Nguyên về Tần Châu!”
Người Mặc gia đồng loạt ngây người.
Đúng lúc này, đại biểu của Ma Đạo cung cũng từ Sung Châu ngàn dặm xa xôi tới. Bọn họ đặt chân xuống đất vừa lúc nghe thấy lời Lạc Tiệm Thanh nói. Đại quản sự Thích Lạc của Ma Đạo cung luôn bình tĩnh phút chốc đứng ngây ra, con ngươi run rẩy; Tả hộ pháp Tần Quy Hạc cũng há to mồm khiếp sợ nhìn Lạc Tiệm Thanh.
Mà ma nữ Vân Hương lại xông thẳng tới túm cổ áo Lạc Tiệm Thanh, không để ý hình tượng tức giận nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Cái gì gọi là Mặc Thu không thể rời khỏi Cực Bắc Chi Địa? Ngươi nói bậy bạ gì đó? Y làm sao? Rốt cuộc y làm sao?!”
Lạc Tiệm Thanh nhắm mắt lại, đau đớn trong lòng lại dấy lên. Giọng y khàn khàn nói: “Mặc Thu… đã ngã xuống.”
Vân Hương mở to hai mắt, Thích Lạc và Tần Quy Hạc thì sầm mặt lại.
Mà người Mặc gia lại nhìn Lạc Tiệm Thanh một cách kì quái, một vị lão giả tóc bạc tiến lên một bước, giọng có ý tức giận: “Chuyện này lão phu đang muốn hỏi ngươi đây. Lạc Tiệm Thanh, ngày đó chính ngươi nói bạn tốt của ngươi là Mặc Thu của Mặc gia ta, vậy nên chúng ta không nghi ngờ chút nào. Nửa tháng trước, Mặc Thu của Mặc gia đã đến bổn gia, chính thức nhập vào gia phả! Sao ngươi lại trêu đùa Mặc gia ta, dẫn hàng giả tới? Thái Hoa Sơn, nhất định phải giải thích rõ ràng cho Mặc gia ta!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.