Sóng đập vào bờ bọt tung trắng xóa.
Trên đảo nhỏ hoang vắng thê lương, tu sĩ áo xanh cả người dính đầy máu đen ngồi bệt dưới đất mông lung nhìn mặt biển. Tay trái y nắm chặt mảnh vỡ của Linh Đang, trên mặt và trên quần áo đều dính máu. Y chỉ im lặng nhìn mặt biển, ngay cả mắt cũng không chớp một cái.
Mặt trời lặn, mặt trăng lên.
Lạc Tiệm Thanh ngơ ngác nhìn tròn ba ngày, đến ngày thứ ba bỗng có một con chim biển trắng tinh từ xa bay tới, nhẹ nhàng hạ xuống đảo. Con chim này tất nhiên không phải chim bình thường, nó là một loại yêu thú cấp hai chỉ có ở biển Phong Thần, tên là Phong Vũ Điểu, trông rất giống chim hải âu, lực công kích không mạnh, nhưng da lại cứng rắn như Huyền Thiết để có thể chống lại trận gió trên biển Phong Thần.
Khi Phong Vũ Điểu hạ xuống thì Lạc Tiệm Thanh vẫn không liếc mắt nhìn nó lấy một cái.
Chim biển màu trắng cảnh giác nhìn nhân loại ngồi im không nhúc nhích như đã chết kia, một trầm mặc bất chấp, một cẩn thận thăm dò. Nửa ngày sau, Phong Vũ Điểu kêu một tiếng rồi bay vọt về phía Lạc Tiệm Thanh, mổ thẳng tới mắt y!
Khi khoảnh cách chỉ còn lại mười trượng, Lạc Tiệm Thanh không động đậy; năm trượng, Lạc Tiệm Thanh vẫn như không nghe thấy; một trượng, một thước, một tấc…
Bỗng Lạc Tiệm Thanh giơ tay lên, hai ngón tay kẹp lấy mỏ chim.
“Quác!”
Ngón tay Lạc Tiệm Thanh kẹp lại, mỏ chim liền vỡ làm đôi, Phong Vũ Điểu đau đớn vỗ cánh vội vàng bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-phai-huu-thoai-thuyet/1457317/chuong-82-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.