Lạc Tiệm Thanh hơi nhíu mi, bĩu môi một cái.
Ở trong mắt Cừu Thủy Phục, người trẻ tuổi áo xanh này không có gì ghê gớm, chỉ vì một cái bánh bao mà hỏi tội mình. Gã cười lạnh khoát tay, trực tiếp vứt một viên linh thạch hạ phẩm về phía đối phương, lơ đễnh nói: “Một cái bánh bao mà thôi, cầm lấy rồi biến ra xa cho bổn công tử.”
Ai ngờ linh thạch vừa bay đến trước mặt Lạc Tiệm Thanh lại như bị một bức tường vô hình ngăn lại. Linh thạch rơi thẳng xuống đất khiến Cừu Thủy Phục giật mình.
Gã ngẩng đầu, chỉ thấy người trẻ tuổi vừa rồi đang dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn gã. Trên khuôn mặt tuấn lãng không dao động chút cảm xúc, chỉ thản nhiên nhìn, như nhìn một hạt bụi nhỏ bé.
Không hiểu sao, Cừu Thủy Phục đột nhiên cảm thấy căng thẳng, gã lập tức nói: “Chẳng lẽ là ngươi!”
Lạc Tiệm Thanh nhướn mi, cười nhạt nói: “Là ta cái gì?”
Chỉ là biểu cảm biến hóa nhưng đã khác xa so với đánh giá ban đầu của Cừu Thủy Phục!
Nếu như nói Lạc Tiệm Thanh lúc trước chỉ là một đệ tử nhà giàu không có bề ngoài, nhìn trông rất ngu xuẩn khờ khạo, vậy thì y bây giờ đã hiển lộ phong thái tiên phong đạo cốt của tu sĩ cấp cao, tóc đen không gió mà bay, một thân trường bào thanh sam dưới ánh nắng làm tôn thêm nhan sắc trong trẻo.
Trong lòng Cừu Thủy Phục vẫn cảm thấy khó tin, gã dùng linh thức cẩn thận tra xét Lạc Tiệm Thanh, phát hiện đối phương chỉ là Trúc Cơ trung kỳ.
Sao có thể? Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-phai-huu-thoai-thuyet/1457299/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.