Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử tạm thời ở lại trong phủ Quốc sư.
Nhóm huynh đệ tỷ muội của Triệu Nguyệt dường như cũng rất nhớ nàng, nàng vừa về đã ùa tới hỏi han ân cần. Được Triệu Nguyệt dặn trước, Vương thúc đánh xe không nói chuyện bị tập kích trên đường ra, người trong phủ Quốc sư cũng đều như không biết gì, một vẻ huynh đệ tỷ muội hòa thuận.
Cả hai thầy trò được xếp ở trong một tòa viện phía Tây. Nơi này rất yên tĩnh, nếu muốn tu luyện ở đây, chưa hẳn là không thể. Lạc Tiệm Thanh đã sớm phát hiện, nơi có linh khí dồi dào nhất Vũ Sa quốc là ở ngay cạnh hoàng thành Sa Đô.
Trong hoàng thành bao phủ linh khí và long khí, mà phủ Quốc sư ngay bên cạnh hoàng thành, cũng là nơi linh khí dồi dào.
Loại linh khí này đương nhiên không thể so với Thái Hoa Sơn, nhưng cũng coi là nồng đậm.
Triệu Nguyệt vừa trở về, không ít người còn săn sóc quan tâm nàng. Nhưng từng ngày trôi qua, huynh đệ tỷ muội quan tâm tới nàng ít dần đi. Bởi vì bọn họ đã xác nhận Triệu Nguyệt thật sự đã mất tu vi, từ nay về sau không còn là người Tu Chân nữa.
Đối với Vũ Sa quốc tôn sùng vũ lực mà nói, nếu không thể tu tiên thì đó là một phế nhân.
Đối với việc này, Triệu Nguyệt cũng không suy nghĩ gì. Nàng mang theo Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử ra ngoài du ngoạn, đến mấy nơi thú vị nàng từng kể ở Sa Đô.
Từ trong chợ tán tu ở thành Đông Sa Đô đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-phai-huu-thoai-thuyet/1457298/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.