Cố Diễn nghỉ phép tận Vân Nam xa xôi, Đế Đô nghìn trùng cuồn cuộn một trận đầu rơi máu chảy. Vua nào thần nấy, đây nhất định là một cuộc cải tổ quyền lực, thế lực họ Cố một lần nữa chuyển giao.
Cố Diễn toàn thắng, nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay.
Đương nhiêu Phần Kiều không hay biết những điều này, Cố Diễn chưa đề cập đến chuyện quay về Đế Đô, cô chỉ có thể kéo dài kỳ nghỉ của mình.
“Phần Kiều”.
Sáng sớm, ai đó gọi bên tai Phần Kiều, cô tỉnh dậy.
Phần Kiều lơ mơ trở mình, mở mắt.
“Bệnh viện vừa mới gọi, Vương Triều tỉnh rồi”.
Tỉnh rồi?
Phần Kiều trống rỗng ngay tức thì, cô bật dậy, nắm chặt tay Cố Diễn: “Thật sao?”.
Miệng Phần Kiều khẽ động, biểu cảm vui sướng toát lên vẻ không thể tin, khi tận mắt thấy Cố Diễn từ tốn gật đầu, tảng đá ngàn tấn đè nặng trái tim mới lăn đi.
Phần Kiều vội vàng xốc chăn, trèo xuống giường: “Chúng ta đi thăm Vương Triều nha?”.
Phần Kiều mặc nguyên bộ pyjamas, đôi mắt mở to đờ đẫn, nắm không buông bàn tay Cố Diễn.
“Em muốn tận mắt gặp anh ấy mới an tâm”.
“Đều do em lì lợm nên hại anh ấy”.
“Kiều Kiều, em nhất định ra ngoài với bộ dạng đó sao?” – Đôi đồng tử Cố Diễn lấp lánh ý cười.
Phần Kiều chưa rửa mặt, chưa thay quần áo, tóc dài bù xù. Cô cúi đầu ngắm chính mình, sau đó nhanh chóng buông tay anh, bối rối chắp hai tay sau lưng, mặt đỏ ửng.
Tựa như đang dạy dỗ một đứa trẻ cấp một.
Nhiều ngày trôi qua, hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-kieu-la-con-nhim-nho/972512/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.