Đế Đô đã bước vào mùa đông, thời tiết trở lạnh, Phần Kiều mang ghế dựa đến ngồi cạnh cửa sổ kính sát đất.
Mặt trời đi ngủ nhường chỗ cho bầu trời đêm mông lung, gió lạnh thổi lồng lộng. Hà một hơi, tấm kính xuất hiện ngay một lớp sương mờ.
Bàn tay Phần Kiều lạnh cóng, đầu ngón tay vô thức họa lên lớp sương, nội tâm áy náy dày vò người ta thêm lo âu.
Phần Kiều ghét mùa đông.
Là khởi nguồn của tất cả những điều bất hạnh.
Vương Triều chưa thể gỡ mặt nạ oxy, điện tâm đồ xuất hiện những đường đứt gãy đều đặn nhưng anh ấy chưa chịu tỉnh lại.
Đầu xe việt dã đã móp méo nghiêm trọng, lính cứu hoả mất một lúc lâu mới có thể cứu Vương Triều.
Ngay cả bác sĩ cũng nói Vương Triều sống sót đến bây giờ quả là một kì tích.
Cơ mà đã mấy ngày rồi, rốt cuộc khi nào Vương Triều mới tỉnh dậy đây?
“Kiều Kiều, đến giờ về nhà rồi” – Cố Diễn đẩy cửa bước vào.
Chiếc áo choàng cuốn theo không khí lạnh lẽo, nhưng dáng vẻ cương nghị, mặt mày khôi ngô tuấn tú lại hàm chứa một ánh mắt hết sức mềm mại.
Cố Diễn mời đoàn bác sĩ đứng đầu Đế Đô, cung cấp điều kiện điều trị tốt nhất cho Vương Triều. Tuy nhiên Cố Diễn hiểu rất rõ, cho dù Vương Triều mở mắt thì sẽ liệt giường từ đây đến cuối đời.
Điều đó tàn khốc với Vương Triều hơn cả cái chết.
Vương Triều không có người thân, cậu ta theo Cố Diễn nhiều năm nay, Cố Diễn hiểu tâm tính Vương Triều hơn ai hết.
Phần Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-kieu-la-con-nhim-nho/972511/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.