Đối diện với những đổi thay của Sở Sở sau hơn bốn năm xa cách, NgôVăn Bác nhất thời có chút e dè, nhưng rồi cũng thuận theo hướng tay nàng mời, đi vào trong phòng.
Vừa bước vào phòng, Phấn Đại bèn ấn chàng ngồi xuống ghế, vừa dùngđôi bàn tay với những ngón tay thon nhỏ của mình bóp nhẹ lên hai vaichàng, lại cúi người xuống, ghé sát vào chàng mà hỏi – “Công tử muốnuống chút gì không? Tiểu nữ rót rượu cho chàng nhé!”.
“Sở Sở!” – Ngô Văn Bác xót xa gọi tên nàng, thật khó lòng tin được,một cô gái ngây thơ, non nớt năm nào, giờ lại phong tình phóng đãng làmvậy!
“Công tử gọi nhầm rồi. Công tử hẳn là người nơi khác đến đây! Thảonào không rõ, tiểu nữ đã ở Ngọc Hương Lầu này lâu rồi, cứ gọi thiếp làPhấn Đại.” – Nói rồi nàng buông tiếng cười giòn, rót đầy một ly rượu đưa tới bên chàng.
“Sở Sở, nàng đang trừng phạt ta đấy ư? Nàng… như thế này… hà tất đàyđọa thân mình làm gì?” – Ngô Văn Bác đưa tay chặn ly rượu lại, giận dữmà buông lời trách móc nàng sao lại sa chân vào chốn này.
Rất nhanh, nàng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói – “Công tử ơi, thiếp hà cớ gì phải đày đọa thân mình chứ? Thiếp ở đây có ăn có mặc, vô lo vô nghĩ, thảnh thơi vô cùng, sao có thể gọi là đày đọa thân mình chứ? Hơnnữa, thiếp và công tử chưa từng quen biết, không ơn không oán, hà cớ chi chàng nói thiếp trừng phạt chàng? Nếu thật sự muốn trừng phạt, Phấn Đại lại có cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-hoa-lau-xanh/3222571/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.