Ngô Văn Bác bắt đầu trở thành khách quen của Ngọc Hương Lầu. Cứ dămba ngày, chàng lại tìm đường đến đó, tâm trạng vô cùng hứng khởi.
Chàng say không phải vì men rượu mà say bởi người đẹp đang ngồi kia.Chốc chốc, chàng lại đưa mắt sang nhìn Phấn Đại, tặng cho nàng một nụcười phong lưu phóng khoáng và đầy ẩn ý. Khi nhìn thấy Phấn Đại tỏ vẻ ethẹn, chàng cảm thấy vô cùng hài lòng.
Chàng thường xuyên qua đêm ở Ngọc Hương Lầu và Phấn Đại trở thànhthiếp yêu của chàng. Đêm đêm rượu chè ca hát, cảnh tượng xa xỉ phồn hoa. Chàng dường như đã bớt dần tính cách phong lưu, một lòng chỉ quan tâmtới Phấn Đại. Nhưng chàng lại cảm thấy rất bất mãn với thói quen chỉ hầu hạ chứ không ngủ qua đêm của Phấn Đại. Mỗi buổi sáng thức giấc, thấyngười đẹp không còn nằm trong vòng tay mình, chàng đều nổi giận đùngđùng. Còn Phấn Đại chỉ khi nghe thấy tiếng động mới chạy tới, dùng lờilẽ ngon ngọt an ủi chàng, sau đó cẩn thận giúp chàng mặc quần áo. Nhưngđêm hôm sau, mọi chuyện vẫn xảy ra như cũ.
Ngô Văn Bác không thể làm gì được bởi nàng đã không còn là vợ củachàng nữa rồi. Điều khiến chàng càng đau khổ hơn, đó là chàng cảm thấycàng ngày càng yêu nàng, một ngày không được gặp nàng dài như ba thuvậy. Mỗi khi trong nhà có việc, không được đến với Phấn Đại như đã hẹn,chàng cảm thấy nhớ nhung da diết. Những ngày không có Phấn Đại, chàngchẳng còn tâm trí đâu mà làm những việc khác nữa. Những ngày bận việckhông đến, chàng lo rằng Phấn Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-hoa-lau-xanh/3222572/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.