Nàng thừa nhận đã từng gặp chàng trong dai dẳng những cơn mơ, nhưngdù có nằm mơ, nàng cũng chưa từng nghĩ thực sự sẽ được gặp lại chàng.Chuyện xảy ra đã từng ấy năm, khi nàng từ một thiếu nữ trở thành ngườivợ bị ruồng bỏ, giờ lại là một kĩ nữ chốn lầu xanh… nàng không biết làmthế nào gửi tới chàng một tiếng cười thật êm ái.
Khi ấy, ở lầu xanh, nàng gặp lại tướng công Ngô Văn Bác ngày nào.
Tần ma ma kêu Phấn Đại đàn thử vài khúc mới lạ, chơi mãi bài TứTrương Cơ khách nghe đều chán ngấy rồi, thôi thì cứ hát bài nào hay haymột chút.
“Thôi, cô cũng đừng cành cao cành thấp mà làm gì!” – Tần ma ma chán nản than phiền.
Phấn Đại chỉ sẽ sàng “Dạ” một tiếng.
Chiều hôm đó nàng ca bài Bạch huyết di hương:
Ngày xưa than thở thương cô nhạn, nay phận đơn côi ai thương mình,nét hoa dáng ngọc hao gầy, biết bày biết tỏ biết rầy trách ai, hỡi hoarơi hỡi hoa tàn, không nỡ lòng nào mà cứ mãi rụng rơi, lòng dâng lớp lớp xót xa, thiếp càng nghĩ càng quắt quay, lại hận lòng đang tâm ngắtcảnh, mây đen cuồn cuộn vẩn khắp trời, thôi từ nay không còn đau khổ thê lương, biết bao giờ nguôi ngoai nỗi nhớ thương.
Không phải là những ca từ hàm xúc uyển chuyển như những bài trước,không có trăm mối nghìn vòng lắc léo, cũng chẳng có những bóng hồngthướt tha làm dáng phụ họa. Ca từ ấy như thổi ra tự trong lồng ngực, lâm ly da diết, thấm đẫm tâm can. Lại thêm giọng ca thánh thót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-hoa-lau-xanh/3222570/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.