Sau ngày hôm đó, trong phòng Phấn Đại đã không còn đốt nến song hỷ nữa.
Lâu dần, Phấn Đại cũng bắt đầu quen với việc có Tô Kỷ xuất hiện hàngngày, bắt đầu giống như một phu nhân có duyên có phận đàng hoàng, thithoảng còn tự tay nấu một vài món, chờ đợi Tô Kỷ, tựa như đợi tướng công của nàng ở xa mới về. Nàng đã không còn bị người đàn ông nào quấy rầy,chòng ghẹo nữa.
Các chị em đều chúc mừng nàng, mừng cho nàng được bao bọc bởi mộtngười đàn ông tốt như vậy, sau này nhất định sẽ được chuộc về làm phunhân!
Phấn Đại chỉ cười, nụ cười sao mà hiền, mà lặng lẽ đến vậy. Dường như thế gian này không ai hay biết về thân phận kỹ nữ của nàng, dường nhưchính nàng cũng sắp quên mất thân phận của mình rồi.
Thân làm gái lầu xanh, ai không ao ước một ngày kia được tự do, aikhông ao ước có một mái ấm gia đình, có một người đàn ông trọng tìnhtrọng nghĩa để mình chăm chút, hầu hạ, đấy cũng là mục tiêu cuối cùngcủa tất cả những người đàn bà trên đời này.
Hoa khôi thì cũng chỉ là một người con gái bình thường, hoa khôi cũng đâu phải thần tiên mà uống nước ăn sương sống cả đời. Trước đây chẳngphải đã từng có người muốn chuộc nàng ra hay sao, kẻ bị đánh bại vì sốtiền phải trả quá nhiều, kẻ thì lại chỉ coi đó là những lời mê nói sảng, sớm ngày hôm sau tỉnh dậy đã quên hết, không bao giờ nhắc lại nữa.
Mọi người ở đây đã quá quen mặt Tô Kỷ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-hoa-lau-xanh/3222569/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.