*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trái tim Tiếu Văn Nhung giống như đang có con mẻo nhỏ cào ngứa. Chỉ là bộ dáng đáng yêu của Liễu Tranh mặc áo ngủ khiến cho hắn hận không thể đem tiểu ngu ngốc này hung hăng tiến vào trong lòng xoa nắn, nếu thật sự chụp nón ngủ có lỗ tai thỏ lên chỉ sợ cả buổi tối này hắn không thể nghĩ đến chuyện đi ngủ.
Liễu Tranh nghĩ hắn đang tứ giận, khẩn trương an ủi: “Tôi, tôi không mang là được.”
Tiếu Văn Nhung sĩ diện muốn chết, thà rằng để cho Liễu Tranh hiểu lầm cũng không chịu giải thích. Hắn đem tiểu ngu ngốc ấn vào trong ổ chăn, mở đèn ngủ, nhìn tiểu ngu ngốc ôm sát đồ chơi lộ ra nét mặt hạnh phúc, nhắm mắt lại, lúc này mới tắt đèn.
Phòng lập tức trở nên cực ky2 im lặng, Tiếu Văn Nhung thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của Liễu Tranh, đều đều vững vàng, mãn nguyện bình thản. Đèn ngủ tản ra ánh sáng nhu hòa, khuôn mặt Liễu Tranh trở nên mơ hồ, khó có thể nhìn rõ. Tiếu Văn Nhung nhìn chăm chú cậu thật lâu, khóe miệng nở ra độ cong nhạt, đột nhiên cảm thấy trong lòng bị cái gì đó lấp đầy, có cảm giác hạnh phúc.
Ngày hôm sau Tiếu Văn Nhung thức dậy rất sớm, muốn thay Liễu Tranh mua bu7a4 sáng. Hắn cố ý điều chỉnh bước đi rất nhẹ, sợ đánh thức đứa nhỏ kia. Lúc đi ngang qua phòng Liễu Tranh thì đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-hau-ha-thu-sau-khi-an-xong-xuong-tay/1889720/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.