Tiếu Văn Nhung phát hiện đứa nhỏ Liễu Tranh này thật dễ lừa, chỉ cần có ăn. Một cây kẹo que có thể để cho tiểu ngu ngốc ngoan ngoãn đi theo.
“Nếu như cậu bị người ta lừa gạt đi mất thì làm sao!” Tiếu Văn Nhung rống giận với cậu.
Liễu Tranh cẩn thận liếm cây kẹo trái cây trong tay, lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, nói: “Sẽ không phát sinh loại chuyện này đâu.”
Tiếu Văn Nhung phẫn nộ đánh trên vải bông, tức chết đi được.
Hắn không thể không giáo dục tiểu ngu ngốc thêm một lần lại một lần nữa, “Không thể cầm đồ ăn người khác đưa, lại càng không thể đi theo người xa lạ, tăng mạnh ý thức đề phòng của bản thân!” có thể sử dụng bốn chữ “tận tình khuyên bảo” để hình dung.
Liễu Tranh gật gật đầu, nói: “Tôi đã là học sinh trung học, không dễ bị lừa như vậy đâu.”
Tiếu Văn Nhung đen mặt châm chọc: “Cậu thật sự hiểu bản thân a.”
Mưa kéo dài liên tiếp nửa tháng, mùa xuân ở thành phố này khoan thai đến chậm. Hơi thở bùn đất còn chưa tan hết, nhiệt độ không khí chợt lên cao, trong các cửa hàng thậm chí đã sớm bày ra trang phục hè.
Không khi vẫn như trước tươi mát, ánh mặt trời chói mắt mà ấm áp, hơi lạnh của gió thổi đến trên người đặc biệt thoải mái.
Liễu Tranh rất thích khí trời như vậy, thời trang mùa xuân màu xanh nhạt, vàng nhạt mặc ở trên người đều có vẻ thật hợp, có cảm giác hồi sinh.
Giữa trưa ăn cơm xong, mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-hau-ha-thu-sau-khi-an-xong-xuong-tay/1889721/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.