Sơ Lạc vào bước vào " Vương gia, ngài mau uống canh tẩm bổ này đi…Nô tì đã làm nó từ canh bốn rồi đợi đến tận bây giờ mới xong đó, rất cầu kì nhiều công đoạn luôn vì thế ngài đừng lãng phí một giọt nào nhé " 
Chàng cầm bát canh lên mà khen " Vất vả cho cô rồi mà cô cũng gan dạ khi thức một mình trong đêm để trông nồi canh này cho ta đó chứ ", dứt lời thì Ngụy Trì bước vào "Là con phải thúc trực để bảo vệ cho tỷ tỷ đó tại tỷ ấy sợ bóng tối lắm " 
Lâu Bạch nhìn thấy Ngụy Trì ngưỡng mộ hỏi "Ồ vậy sao? Còn cô bé gái đáng yêu kia đâu rồi? " 
"Muội ấy đang dọn dẹp thư phòng " 
Lâu Bạch cảm thán " Chăm chỉ quá " 
Ngụy Đồ Thanh lên tiếng " Cảm ơn lòng tốt của mọi người, ai cũng có việc của mình mau quay lại làm đi…Cứ để ta một mình ". Sở Lạc và Ngụy Trì nghe lời rời đi, Lâu Bạch thì không muốn rời đi ở lại định nói chuyện gì đó mà Tiêu Tần đã đến cắt ngang thông báo chuyện của Ngũ Sở khiến hắn không nói được điều gì với Ngụy Đồ Thanh, Ngụy Đồ Thanh nghe xong mới nhớ đến Ngũ Sở vội uống hết bát canh rồi vịn giường để đứng lên khiến Lâu Bạch và Tiêu Tần lo lắng " Ngươi/Ngài định đi đâu?" 
Chàng đứng lên đáp" Lấy ta cái áo choàng đây, ta phải đến gặp tên cứng đầu Ngũ Sở đó " 
Tiêu Tần vội lấy áo choàng đưa cho Ngụy Đồ Thanh trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-gia-mao-khong-muon-chet/3559147/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.