Ngụy Đồ Thanh biết Ngũ Sở đã bỏ qua rào cản tâm lí nên không khóc nữa, "Mau mở cửa ra đi, bọn họ đang rất lo lắng cho ngươi ", Ngũ Sở nghe theo ý của chàng đứng lên đi từng bước đến cánh cửa 
Ngụy Đồ Thanh vội nói “Đợi chút!” rồi đi đến trước mặt hắn lấy chiếc khăn tay trong vạt áo mà nhẹ nhàng lau nước mắt nước mũi cho hắn rồi khích lệ " Hãy mạnh mẽ đối diện với những gì đang xảy ra…Đừng để sự yếu đuối lấn áp cảm xúc của ngươi " hắn vội ôm chặt lấy chàng, chàng thấy tim hắn đập rất nhanh dù không hiểu vì sao nhưng chàng vẫn đáp lại cái ôm này. Ngũ Sở nhẹ nhàng mở cửa ra gương mặt yếu đuối khi đối diện với Ngụy Đồ Thanh đã không còn nữa mà thay vào đó là vẻ mặt vô cảm như thường ngày khiến mọi người đều cảm thấy yên tâm khi mọi chuyện không tệ đến mức làm Ngũ Sở suy sụp, Đông Ly Á biết Ngụy Đồ Thanh đã thông não cho hắn nên tâm trạng hắn mới thay đổi như vậy " Huynh cũng chịu lắng nghe mọi người nói rồi à? " 
Hắn nhẹ nhàng đáp " Ừm…Vào trong đi trời trở lạnh rồi…" 
Hiện tại thì đang bước vào xuân nhưng thời tiết thì vẫn còn chút lạnh từ mùa đông đã qua, trong căn phòng rộng lớn của hoàng đế được người hầu đốt than nên căn phòng rất ấm cúng mọi người đang ở cùng nhau nói ra những tâm tư giấu kín trong lòng. Đông Ly Á khi biết tất cả mọi chuyện về cái ch*của cha mẹ nàng cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-gia-mao-khong-muon-chet/3559563/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.