Sáng hôm sau nghe tin người đi đường thấy cha mẹ cô bé ch* trước nhà liền báo cho cô bé về nhận diện người thân, cô nhận được thì không khỏi bất ngờ mà chạy về lại nơi ở của cô, Ngũ Sở cũng đi theo cô bé trong lòng không khỏi sốt ruột. Bước đến căn nhà nơi tràn ngập niềm vui của gia đình mỗi khi quây quần bên nhau giờ đây sao mà im ắng lạnh lẽo đến vậy? Trước mắt cô bé những người đang làm tang đã che phủ thân thể của cha mẹ cô lại bằng tấm mền trắng Ngũ Sở vội che mắt cô lại nén đau thương, Diệp Mẫn và hoàng đế cũng ở đó mà đau thương cho số phận bi thảm của họ. Cô bé vội chạy đến giở chiếc mền ra chính là cha cô, người còn lại là mẹ cô cơ thể hai người đều lạnh buốt cô ôm lấy hai người vào mà khóc lớn “Phụ thân…mẫu thân…sao hai người lại bỏ con lại một mình chứ?Làm ơn hãy vì con mà sống dậy đi mà…”.
“Là ai? Là ai đã giết họ chứ? Cha mẹ ta không gây thù oán với ai cả…Cha mẹ ta sống rất tốt luôn niềm nở với mọi người xung quanh mà…Tại sao chứ?” có lẽ cái ch* của cha mẹ cô đã là nỗi ám ảnh lớn nhất trong cuộc đời của cô. Ngũ Sở đứng bên không ngừng trấn an và an ủi cô bé… Trong cung tai phủ của Diệp Mẫn, Ngụy Đồ Thanh biết chuyện cũng đoán được Đông Ly Á đang phải chịu nhiều cú sốc lớn về tâm lý lẫn tinh thần, cậu không đến để an ủi cô bé mà lặng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-gia-mao-khong-muon-chet/3558022/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.