Sáng hôm sau nghe tin người đi đường thấy cha mẹ cô bé ch* trước nhà liền báo cho cô bé về nhận diện người thân, cô nhận được thì không khỏi bất ngờ mà chạy về lại nơi ở của cô, Ngũ Sở cũng đi theo cô bé trong lòng không khỏi sốt ruột. Bước đến căn nhà nơi tràn ngập niềm vui của gia đình mỗi khi quây quần bên nhau giờ đây sao mà im ắng lạnh lẽo đến vậy? Trước mắt cô bé những người đang làm tang đã che phủ thân thể của cha mẹ cô lại bằng tấm mền trắng Ngũ Sở vội che mắt cô lại nén đau thương, Diệp Mẫn và hoàng đế cũng ở đó mà đau thương cho số phận bi thảm của họ. Cô bé vội chạy đến giở chiếc mền ra chính là cha cô, người còn lại là mẹ cô cơ thể hai người đều lạnh buốt cô ôm lấy hai người vào mà khóc lớn “Phụ thân…mẫu thân…sao hai người lại bỏ con lại một mình chứ?Làm ơn hãy vì con mà sống dậy đi mà…”.
“Là ai? Là ai đã giết họ chứ? Cha mẹ ta không gây thù oán với ai cả…Cha mẹ ta sống rất tốt luôn niềm nở với mọi người xung quanh mà…Tại sao chứ?” có lẽ cái ch* của cha mẹ cô đã là nỗi ám ảnh lớn nhất trong cuộc đời của cô. Ngũ Sở đứng bên không ngừng trấn an và an ủi cô bé… Trong cung tai phủ của Diệp Mẫn, Ngụy Đồ Thanh biết chuyện cũng đoán được Đông Ly Á đang phải chịu nhiều cú sốc lớn về tâm lý lẫn tinh thần, cậu không đến để an ủi cô bé mà lặng lẽ ở một góc lấy kiếm gỗ ra để luyện tập những gì đã học được từ Đông tướng quân trong lòng chứa nỗi buồn, cậu tập luyện một mình cho đến tận chiều tối khi Diệp Mẫn hoàn thành xong tang lễ cho hai người bọn họ đi về cậu mới dám nghỉ có lẽ luyện tập nhiều như vậy mới khiến cậu quên đi nỗi buồn trong lòng cậu. Mấy ngày sau khi cái ch* của vợ chồng Đông tướng quân khi không thể điều tra nguyên nhân cái ch* của bọn họ là gì sự việc cũng dần lắng xuống, Đông Ly Á ở trong cung được Quan ma ma chăm sóc cùng Ngũ Sở, cô đã điềm tĩnh hơn trước nhưng nỗi đau trong lòng vẫn còn đó không cần biết hung thủ là ai cô không oán giận điều gì cố gắng quên đi nỗi đau lớn nhất của bản thân mà chú tâm học hành chăm chỉ cùng hai ca ca kết nghĩa của mình. Ngụy Đồ Thanh từ sau cái ch* của Đông tướng quân đã không nói chuyện hay an ủi Đông Ly Á một câu đặc biệt cậu luôn giữ khoảng cách với Ngũ Sở mà chăm chỉ học hành không mải chơi như trước khiến Đông Ly Á và Ngũ Sở đều bất ngờ trước sự thay đổi tính cách đột ngột này. Cô bé nói nhỏ với Ngũ Sở
" Ngũ huynh có phải Ngụy ca đã gầy hơn trước phải không? "
Ngũ Sở nhìn Ngụy Đồ Thanh rồi gật đầu
"Ừm, đệ ấy thay đổi rồi sao? ". Đông Ly Á nghĩ cậu đang cố gắng để bản thân tốt hơn như mong muốn của Diệp nương nương còn Ngũ Sở thông minh đã nhận ra sự khác biệt rất rõ giữa hai người nhưng lặng lẽ quan sát từng hành động nhỏ của Ngụy Đồ Thanh trong lòng cậu vẫn quan tâm đến đệ đệ của mình. Sau mỗi buổi học cậu cùng Quan ma ma vào bếp học làm món chè hạnh nhân bằng cả tâm huyết của mình rồi đích thân cậu mang đến phủ của Ngụy Đồ Thanh ( Ngụy Đồ Thanh đã được sắp xếp chỗ ở mới trong hoàng cung cậu sống một mình còn Diệp Mẫn đã quay lại phủ của mình, để cậu ở cung tự giác chăm chỉ học hành). Khi đến phủ của Ngụy Đồ Thanh, Ngũ Sở thấy cậu đang chăm chỉ học hành cậu vui vẻ đặt bát chè xuống " Ngụy Đồ Thanh ngươi nếm thử món chè mà ta đích thân làm đi, coi như lời cảm ơn vì lúc trước ngươi đã cứu mạng ta "
Ngụy Đồ Thanh biết Ngũ Sở sau mỗi buổi học đều chạy về bếp để học nấu chè từ Quan ma ma rồi cậu đã tự tay nấu mang đến cho cậu, Ngụy Đồ Thanh cười nhẹ không để phụ tấm lòng của Ngũ Sở cậu cầm lên rồi uống một hơi hết tấm tắc khen "Ngon lắm…Đa tạ ý tốt của huynh nhé ", khi cậu uống vào thì thấy cơ thể nặng trĩu da nổi những mẩn đỏ, chóng mặt mà ngã xuống khiến Ngũ Sở hoảng sợ mà gọi thái y rồi bế Ngụy Đồ Thanh lên giường không khỏi lo lắng " Ngươi không sao chứ? Ta đã nếm thử rồi mới mang lên cho ngươi mà…ta không có ý hại ngươi đâu…làm ơn…đừng xảy ra chuyện gì mà ", khi thái y đến mau chóng kê thuốc Ngũ Sở vội vàng đích thân lăn vào bếp mà pha thuốc một cách nhanh chóng mang đến cho Ngụy Đồ Thanh uống, sau khi uống xong thì tình trạng có vẻ đỡ hơn một chút rồi thái y mới nói "Cậu có dấu hiệu của bệnh dị ứng, có phải cậu vừa ăn uống gì lạ phải không? "
Ngũ Sở mới nhận ra món chè hạnh nhân mà mình làm đã khiến Ngụy Đồ Thanh bị dị ứng “Đó là chè hạnh nhân…”
thái y gật gù rồi kê thêm thuốc đứng lên cảnh báo " Cậu bị dị ứng với chè hạnh nhân nếu dùng lần thứ hai có thể sẽ nghiêm trọng hơn lần thứ nhất, cậu nên cẩn thận "
Ngụy Đồ Thanh nhìn Ngũ Sở biểu cảm rất tội lỗi đứng một góc cậu liền trấn an
" Không sao đâu, ta cũng không biết bản thân bị dị ứng với món chè này…Nhưng nó ngon lắm" cậu mỉm cười khích lệ ánh mắt hướng về Ngũ Sở vẻ mặt của cậu trông rất đáng thương như mèo con mắc lỗi đứng một góc vậy…
Ngũ Sở nhìn Ngụy Đồ Thanh bị mình làm cho ra như vậy mà cậu ấy vẫn cười được thì càng thêm tội lỗi hơn khi đã làm Ngụy Đồ Thanh nguy hiểm đến tính mạng như vậy. Ngụy Đồ Thanh muốn nghỉ ngơi nên Ngũ Sở đã ra ngoài không làm phiền cậu nữa…Vài ngày sau Ngụy Đồ Thanh như tạo rào cản mối quan hệ huynh đệ ngày càng xa cách hơn, Ngụy Đồ Thanh trầm tính ít nói hơn hẳn cậu tập trung vào khả năng luyện kiếm của mình không ngừng thi triển thêm nhiều chiêu thức khó hơn cậu vừa học tập rèn luyện để hoàn thiện bản thân tốt hơn so với mong đợi
Thời gian thoắt cái đã mười năm, Ngũ Sở đã trưởng thành hơn nhiều dưới sự dạy dỗ của Lương quý phi, tính cách vui vẻ trước kia khi chơi cùng Ngụy Đồ Thanh đã không còn thay vào đó là gương mặt lạnh như băng, trầm tính ít nói hơn trước vì trong suốt mười năm qua hai người hầu như ít khi vui vẻ nói chuyện cùng nhau nên rất có khoảng cách nếu nói chuyện thì chỉ nói chuyện liên quan triều chính, đấu kiếm thì Ngũ Sở luôn bại trận dưới tay đệ đệ mình còn chơi cờ vây cùng nhau thì Ngũ Sở luôn thắng Ngụy Đồ Thanh vì sự am hiểu cờ vây một cách thông minh của mình nhưng chả có nổi sự vui vẻ gì. Ngũ Sở nhận ra Ngụy Đồ Thanh còn có mục đích khác liên quan đến ngôi vị hoàng đế tiếp theo của mình nên cũng đề phòng, để xem sau khi mình lên ngôi thì Ngụy Đồ Thanh sẽ làm gì tiếp theo. Ngũ Sở như muốn chơi đùa với đệ đệ của mình không muốn gây khó dễ cho kế hoạch của Ngụy Đồ Thanh vì với phong thái lãnh đạm tài trí thông minh của mình thì Ngũ Sở dễ dàng đối phó với Ngụy Đồ Thanh trong tay. Khi hoàng đế băng hà lúc lâm trung ông vẫn không cho cậu biết bất cứ điều gì về mẹ ruột của mình và mối quan hệ của cậu với Ngụy Đồ Thanh kể cả việc ông đã giết cha của Ngụy Đồ Thanh. Cứ vậy Ngũ Sở lên ngôi hoàng đế mà chưa biết tất cả sự thật đằng sau, Ngụy Đồ Thanh biết được Lương quý phi có liên quan đến cái ch* của cha mẹ Đông Ly Á nên đe doạ bà hợp tác giúp cậu có mọi thông tin trong hoàng cung Lương quý phi biết cậu không dễ đối phó hay bịt miệng được bà đành hợp tác với cậu giúp cậu gây khó dễ cho Ngũ Sở dù lòng không muốn hại con trai mình nhưng nếu bị con trai phát hiện ra sự thật thì liệu nó có còn nhìn mặt người mẹ độc ác này hay không? Cứ vậy mà mối liên hôn của Ngụy Đồ Thanh với công chúa nước Lâu Lam do một tay Lương quý phi sắp đặt dụ dỗ Ngũ Sở đồng ý. Ngũ Sở nhìn thấu tâm tư của Lương quý phi và Ngụy Đồ Thanh ngoài mặt thì đồng ý nhưng trong đầu đang cố tìm ra mục đích chính để hủy bỏ mối hôn sự này như thế nào vì một khi trở thành đồng minh thì nguy cơ tạo phản rất cao nên Ngũ Sở đã rất đau đầu mà lên kế hoạch ngăn chặn mối hôn sự này bằng cách đẩy Diệp Mẫn nương nương vào lãnh cung để Ngụy Đồ Thanh thương bà mà phải gặp hắn để xin chuyển nơi ở khác cho mẹ mình Ngũ Sở sẽ lập tức đe doạ tính mạng sức khỏe của bà khi ở chốn lãnh cung lạnh lẽo cô đơn như vậy để Ngụy Đồ Thanh từ bỏ mối hôn sự này nhưng Ngụy Đồ Thanh không muốn như vậy, cậu mặc kệ mẹ mình ở lãnh cung ra sao, cậu cũng không ngờ Ngũ Sở lại nhẫn tâm vứt bỏ mẹ ruột của mình như vậy Ngụy Đồ Thanh cố gắng tìm cách gây khó cho Ngũ Sở gây thù với nước Cảnh. Ngũ Sở cũng bình tĩnh đem quân đi đánh trận rồi bình an trở về nước Cảnh cũng không bị diệt trừ mà hai nước đều hoà nên rút quân về để tránh thương vong điều này làm Ngụy Đồ Thanh đau đầu suốt ngày ở trong phòng mà nghiên cứu tình hình. Đông Ly Á cũng không thể ngăn cản sự xung đột huynh đệ tương tàn này chỉ bất lực ở trong phủ của mình mà thêu thùa may vá thỉnh thoảng lại đến chơi với Diệp phu nhân dạy bà cách thêu vá cho đỡ chán…Cứ như vậy một năm qua Ngụy Đồ Thanh chỉ chăm chú cho kế hoạch của mình khi cô cung nữ Sơ Lạc mới vào cung chưa lâu được lệnh hầu hạ cho phủ Ngụy Đồ Thanh, thấy vương gia thường xuyên thức khuya ăn uống không điều độ nên cô đã nấu chè hạnh nhân bồi bổ cho vương gia rồi mang lên. Ngụy Đồ Thanh ấy vậy mà không quan tâm thứ gì được mang lên hắn cầm lên uống mắt luôn hướng vào kế hoạch đã bày ra cùng tướng lĩnh bên cạnh( Tiêu Tần) thường xuyên đi theo giúp Ngũ Sở đánh trận lại là thuộc hạ của Ngụy Đồ Thanh. Uống xong thì Ngụy Đồ Thanh bắt đầu nổi mẩn đỏ khắp người lên cơn sốt cao, khó thể cơ thể không còn sức mà ngất đi khiến thuộc hạ vội gọi thái y nhưng vì trời mưa lớn nên phải mất nửa canh giờ thái y mới đến được phủ Ngụy Đồ Thanh mà sắt thuốc dù có uống thuốc thì tình trạng vẫn không giảm nhịp tim đập càng nhanh hơn khiến mọi người rất lo lắng Đông Ly Á và Ngũ Sở cũng hớt hải chạy tới
Ngũ Sở hỏi tội " Các ngươi đã cho vương gia uống gì? "
Sơ Lạc quỳ xuống run rẩy đáp " Nô tì đã mang chè hạnh nhân đến cho vương gia…Nô tì thật sự không biết vương gia bị dị ứng với chè hạnh nhân…Xin hoàng thượng trách phạt…"
Ngũ Sở nhìn Sơ Lạc lại bước trên lỗi lầm thuở nhỏ hắn từng mắc phải cũng không xử tội cô mà chỉ quan tâm đến Ngụy Đồ Thanh" Thái y, hắn sao rồi? "
" Đúng như ta đã nói…Nếu cậu ấy lại bị dị ứng lần thứ hai thì sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều…khó thở gây co thắt thanh quản làm cho việc hô hấp khó hơn cậu ấy còn bị ảnh hưởng đến thần kinh, hô hấp và nổi mẩn đỏ khắp người… và… Đặc biệt là triệu chứng sốc phản vệ khi có trụy tim mạch với các triệu chứng như da tái lạnh, mạch nhanh nhỏ, nổi vân tím, tụt huyết áp, hôn mê…đến thuốc cậu ấy cũng không thể uống được bây giờ tình trạng cậu rất nguy hiểm đang hôn mê sâu…e rằng…"
Ngũ Sở quát " Ngươi câm miệng cho ta, nếu không cứu được đệ ấy thì ngươi cũng phải chôn cùng đệ ấy "
Thái y nghe vậy đổ mồ hôi lắp bắp
" Thần…hết cách…". Đông Ly Á trấn an
" Ngũ Sở huynh bình tĩnh lại đi "
Ngụy Đồ Thanh hôn mê suốt vài canh giờ liền thái y cố gắng cứu cậu dù biết là không thể nhưng phải thử thì mới biết được, Ngũ Sở còn có việc chính trên triều chưa giải quyết nên chỉ dặn thuộc hạ ở bên chăm sóc cho Ngụy Đồ Thanh có tin gì thì lập tức báo cho hắn rồi trấn an Đông Ly Á đưa nàng về phủ nghỉ ngơi hắn nói nàng không được cho Diệp phu nhân hay người ngoài biết chuyện, nàng cũng đồng ý mà giữ im lặng.
Trong tiềm thức của Ngụy Đồ Thanh đều đã biến mất với cơ thể yếu ớt do không ăn uống nhiều, tập luyên thể chất cũng không đã để cơ thể yếu đi bị dị ứng nặng không qua khỏi cũng là quả báo cho hắn. Nghi Khanh - cũng là người vừa ch* vì bị tai nạn xe thời hiện đại và thời gian tử vong của hai người giống nhau nhưng Nghi Khanh lại có tâm niệm sống tiếp còn Ngụy Đồ Thanh đã không còn nữa những tâm niệm cuối cùng của hắn vẫn còn đọng lại trong kí ức của Nghi Khanh người đã may mắn xuyên vào thân xác của Ngụy Đồ Thanh đã ch* mà sống lại một lần nữa ở thế giới mới cùng cô trợ lý Ly Đàm của mình dưới thân xác là con chồn…người này sẽ thay hắn làm nốt những mục đich còn đang giang giở nhưng ai ngờ cậu ta lại vui vẻ sống an nhàn không muốn làm người giống như Ngụy Đồ Thanh mà sống với chính bản thân cậu ta dưới thân xác của hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]