Hoàng đế khi nghe tin Lương quý phi mang thai sắc mặt thay đổi " Mới vậy mà đã có thai rồi sao? "
Diệp Mẫn bên cạnh nhắc nhở" Ngài nên quan tâm đến quý phi nhiều hơn…"
Y không khỏi quan tâm đến cảm xúc của nàng " Nàng sẽ chịu khổ mất…"
" Ngài nên đi thăm quý phi môt chút…"
Y cũng đồng ý mà đứng lên " Được rồi…ta sẽ đi thăm nàng ấy" y rời đi để lại Diệp Mẫn một mình
Nàng trong lòng có rất nhiều suy tư:
“Cuối cùng mình không phải mang thai hoàng thất nữa… như vậy con mình sẽ không phải chịu nhiều sức ép trong hoàng cung này mà không có tuổi thơ tươi đẹp trở thành người mà mình không hề mong muốn… Cuộc đời mình nếu sống ở đây tới ch* mà không có con thì sao nhỉ? Mình cũng muốn có một đứa con không mang dòng máu của hoàng thất… Một đứa con bình thường sẽ không bị ảnh hưởng bởi những lí lẽ và phép tắc trong cung luôn vui vẻ hồn nhiên có tuổi thơ hạnh phúc bên cha và mẹ…Nhưng hoàng thượng sẽ không buông tha cho mình đâu…”
Trong những năm tháng mang thai Lương Phương Ái vô cùng khó khăn nhưng được sự giúp đỡ nhiệt tình từ muội muội kết nghĩa là Diệp Mẫn thì việc nào cũng ra việc đấy khiến nàng ta dần có thiện cảm với cô.
Nhưng đến ngày sinh con ra thì cú sốc lớn đã đánh vào tâm hồn của người làm mẹ, hoàng thượng vậy mà mang đứa con trai bé bỏng của cô đi cho Diệp Mẫn nuôi nấng khiến nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-gia-mao-khong-muon-chet/3552772/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.