Diệp Mẫn bị bỏ thuốc nhưng tâm trí của nàng rất tỉnh táo biết người trước mặt mình là ai " Ngụy Thương Khuynh mau lại đây…"
Hắn vội đi tới bên cạnh nàng đôi mắt đỏ hoe khi không thể làm gì để cứu nàng được " Diệp nhi ta phải làm sao để giải cho nàng đây? Ta đưa nàng về hoàng cung nhé…". Diệp Mẫn nghe xong có chút tức giận mà trách móc" Huynh muốn giao ta cho người khác sao? "
Ngụy Thương Khuynh vội chối bỏ " Không phải đâu…Ta không hề muốn muội ở cùng người khác…"
" Vậy thì huynh giúp ta đi…"
Nghe được lời này Ngụy Thương Khuynh lập tức lo lắng " Chuyện này là không thể… Muội là hoàng hậu - thê tử của hoàng thượng nếu ta dám mạo phạm thì ta sẽ bị xử tử mà nàng cũng không thể sống xót được… Điều này là không thể…Ta không muốn nàng phải chịu khổ…"
Đôi mắt của Diệp Mẫn cũng ửng đỏ " Ta biết đây sẽ là trọng tội…ta cũng không muốn huynh phải ch*, vậy huynh mau ra ngoài đi…ta sẽ chịu đựng được…"
Hắn nói mà không ngừng vuốt nhẹ mái tóc nàng như an ủi " Nàng không thể chịu đựng được cơn đau của nó nếu không có người giải… Nàng sẽ ch* mất…Ta quyết định rồi…Ta sẽ đưa nàng về với hoàng thượng, ta sẽ ầm thầm nhìn nàng có cuộc sống mới "
" Đừng mà… đừng…ta không muốn làm chuyện này với người mà ta không yêu…Mau tránh xa ta ra " Nàng vội đẩy Ngụy Thương Khuynh ra để giữ cơ thể trong sạch mà không muốn ngươi thương của mình phải mang tội… nhưng có lẽ Ngụy Thương Khuynh mới là người đau khổ nhất khi không thể làm gì với người mình thương mà nếu giải thì cả hai sẽ ch*
Khi Diệp Mẫn cố gắng cuộn tròn mình lại chịu đựng những cơn đau mà thuốc mang đến thì Ngụy Thương Khuynh vội ôm lấy nàng " Ta không thể để nâng chịu đau đớn được…nếu có thể ta muốn nàng là cứ ta mà không phải của ai khác…"
Diệp Mẫn cố gắng đẩy Ngụy Thương Khuynh ra nhưng cơ thể nàng không còn một chút sức lực nào nữa… nàng thầm trách móc" Đồ ngốc…chàng đừng nghĩ như vậy là oai nhé…ta không muốn nhìn chàng ch*"
Hắn nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai nàng " Ta cũng không muốn nàng phải chịu đau đớn như vậy…Yên tâm đi…ta sẽ chịu mọi trách nhiệm mà không để nàng phải chịu khổ "
Nàng đã khóc rất lớn mà không biết nên làm gì đành ôm lấy người mình thương ngay trước mặt " Ta yêu chàng…"
" Ta cũng vậy…Xin mạo phạm…" nói rồi hắn bế nàng lên giường cởi bỏ y phục của bản thân để lộ cơ thể của mình trước mặt nàng khiến Diệp Mẫn phải đỏ mặt mà quay đi " Cơ thể chàng ấy rất tuyệt… mình không thể rời mắt được"
Thấy Diệp Mẫn không nhìn mình hắn lo lắng " Nàng sợ sao? "
Nàng nhẹ nhàng kéo hắn lại gần mình hơn " Không phải…chỉ là ta hồi hộp thôi…"
Hắn không dám làm gì nàng " Ừm…vậy… giờ sao? "
Diệp Mẫn bị cách hành xử của hắn mà phì cười không khỏi thì thầm vào tai hắn mà trêu chọc " Ta vừa hết kinh nguyệt xong…". Nghe được điều này mặt Ngụy Thương Khuynh đỏ bừng " Ta nghĩ lại thì… chuyện này có…" nàng biết hắn đang lo lắng điều gì vội choàng tay qua cổ hắn
" Thiếp mong muốn điều này…khi người đó là chàng"
Không thể cưỡng lại sự xinh đẹp của người mình yêu ngay trước mắt Ngụy Thương Khuynh vội âu yếm nàng " Ta xin mạo phạm nhé…“nói rồi hắn bắt đầu hôn nàng và tiến xa hơn, bỏ qua mọi ràng buộc về thân phận hai người, trong mắt chỉ có đối phương trao nhau những cái ôm ấp áp tran chứa tình yêu. Việc này cũng nằm trong kế hoạch của Lương quý phi khi nhận được tin từ thuộc hạ rằng mọi thứ đều ôn thỏa như ý muốn của mình nàng ta đã rất phấn khởi mong chờ chuyện hay sẽ diễn ra tiếp theo…
Đúng như những gì Lương quý phi dự đoán vài ngày sau khi Diệp Mẫn về lại hoàng cung đã có dấu hiệu mang thai khiến hoàng đế vô cùng tức giận
" Nàng nói vì sức khỏe yếu nên mới không muốn có con với ta, vậy mà giờ đây nàng lại đi mang thai con của người khác…Tại sao? Nàng không yêu ta sao?”
Nàng vội quỳ xuống mà nhận hết lỗi lầm về mình " Thứ tội cho thần thiếp… Thiếp xin nhận…"
Y kiềm chế cảm xúc tức giận của mình mà hỏi nàng " Là con của nàng với ai? "
Diệp Mẫn không dám nói ra mà chỉ khăng khăng nhận hết lỗi lầm về mình khiến y càng thên tức giận hơn không phế bỏ hậu mà đuổi nàng rời khỏi đây một thời gian và không quên đe doạ " Nếu nàng không chịu nói ra cha của đứa trẻ thì đợi đến lúc nàng sinh đứa trẻ ra, ta sẽ giết nó. Ta đã ra hạn cho nàng từ giờ đến lúc sinh con phải khai tên của cha đứa trẻ thì ta sẽ tha cho nó "
Không thể ngờ hoàng thượng lại nhẫn tâm với con của mình như vậy Diệp Mẫn vội rời đi thì bị Ngũ Sở vừa lên ba nắm lấy áo gọi hai tiếng" Mẫu hậu…" khiến Diệp Mẫn buồn bã khi phải rời xa Ngũ Sở như vậy " Ngoan nhé…Ta yêu con nhiều lắm…"
Ngũ Sở lắp bắp gọi " Mẫu hậu…" không muốn nàng rời xa khỏi mình liền bị hoàng thượng bế lên mà xoay người vào trong để Diệp Mẫn rời đi trong lặng lẽ… điều này khiến Ngụy Thương Khuynh rất đau lòng nên đã lên kế hoạch gặp lại huynh đệ của mình là Đông tướng quân hiện đang là người trợ giúp đắc lực nhất của hoàng thượng mỗi khi ra chiến trường rồi đem những chuyện xảy ra ở quán trọ nói cho Đông tướng quân biết rồi dặn dò tướng quân rất nhiều chuyện như muốn làm một chuyện mà bản thân không thể thấy được tương lai phía trước ra sao nữa…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]