"Thằng thần côn này lại lên cơn gì thế!?"
Tam Lộng đại sư tò mò dí sát mặt vào.
Không rõ hắn vừa bói ra cái quái gì mà khiến hắn nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả... cha mẹ chết.
“Kệ thằng thần côn đi!”
Nhâm Hoàn xen vào:
"Bệ hạ sắp đi Tây Nam rồi. Ta nghi ngài ấy nói cứu gia gia là giả, muốn đi ăn chặn phần của chúng ta là thật.”
"Đúng vây!!"
Mộc Tú lập tức bật dậy.
Hứa hẹn sẽ trả công, tiền nong thì ba bảy chia nhau.
Thế mà mấy ngày nay chả thấy động tĩnh gì, rõ ràng là muốn quỵt tiền, bắt bọn họ làm không công, rồi ăn luôn cả phần của họ.
“Tầm nhìn hẹp hòi! Quá hẹp hòi!”
Tam Lộng đại sư chắp tay:
"Đối với Bệ hạ, chúng ta chỉ như hạt bụi dưới đất. Bình thường thì vô dụng, nhưng chỉ cần đợi ngài đi qua, ngọn gió ngài mang đến sẽ cuốn chúng ta bay lên.”
"Ý đại sư là..."
Thiên Quân, Vạn Mã nhìn nhau, thỉnh giáo:
"Chúng ta là hạt bụi may mắn, bám được vào đế giày của Bệ hạ, được ngài dắt đi một đoạn đường, đây đã là phúc ba đời tổ tiên bốc khói xanh rồi!?”
"Bụi gì? Giày nào!?”
Nhâm Hoàn nhíu mày, khó hiểu:
"Mấy người rốt cuộc đang lảm nhảm cái gì vậy!?”
“Đại sư, tại hạ ngộ rồi!”
Mộc Tú ngẫm nghĩ, bừng tỉnh:
"Đúng là tầm nhìn của ta còn hạn hẹp. Người thường phấn đấu cả đời, sao bì được với một câu của Bệ hạ: 'Chuyện này giao cho ngươi xử lý'!”
“A Di Đà Phật!”
Tam Lộng đại sư chắp tay, nở nụ cười hài lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862512/chuong-983.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.