“Vẫn là Phong nhi thân thiết!”
Tần Thiên vui vẻ nhận lấy lễ vật, giống như người lớn tuổi, ai cho gì cũng thích.
Mà Vân Tịch Nguyệt thì kéo Tần Phong sang một bên. Nghĩ đến con trai lớn ở bên ngoài mấy năm nay chịu khổ, bà không giấu được sự đau lòng trong ánh mắt.
Vân Tịch Nguyệt lại đỏ hốc mắt: “Đều tại cha mẹ không có bản lĩnh, để con ở bên ngoài chịu nhiều khổ như vậy! Cũng may có Tử Diên cô nương, thay mẫu thân chiếu cố con.”
"Ừm!?"
Tần Phong hơi sửng sốt, không ngờ lão nương đã gặp Tử Diên.
“Đúng rồi!” Vân Tịch Nguyệt lại tràn ngập chờ mong hỏi: "Tử Diên cô nương nhã nhặn, hiền thục, vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê các. Con nói xem con với nàng tiến triển đến bước nào rồi? Khi nào thì có thể ôm một đứa cháu trai lớn cho mẫu thân a!?”
“Cái này..." Tần Phong tiếp tục giả bộ làm bảo bối ngoan ngoãn, ngại ngùng nói: "Hài nhi tính cách hướng nội, không giỏi ăn nói, nên vẫn chưa có tiến triển thực chất gì với Tử Diên."
Tính cách hướng nội, không giỏi ăn nói!? Tần Thiên đứng sững tại chỗ, hoài nghi mình vừa nghe nhầm.
Nếu gã nhớ không lầm, cái vụ ép người ta thêm tiền phúng viếng chỉ mới xảy ra cách đây vài phút.
Tần Phong lúc đó cường thế bá đạo, mồm mép trơn trượt, mặt dày không biết là gì, làm sao mà hợp với hai chữ "hướng nội", "không giỏi ăn nói"!?
Vân Tịch Nguyệt không hề nhận ra điều gì bất ổn, trong mắt vẫn tràn đầy sủng ái: “Phong nhi, con thật thà quá!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862213/chuong-684.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.