Danh Kiếm sơn trang.
Nhất Kiếm mang theo Giang Hà trở về.
Nhưng đập vào mắt lại là một mớ hỗn độn vỡ nát, chẳng còn chút huy hoàng nào như trước nữa.
"Phụ thân!!"
Nhất Kiếm nhìn đống đổ nát, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Từ nay về sau, không còn ai ở nhà chờ gã, không còn ai quan tâm gã, càng không ai vênh váo khoe khoang với người khác rằng con trai ta có tư chất đại đế.
"Diệp Thần, ta muốn ngươi chết không yên lành!”
Nhất Kiếm phẫn nộ gầm lên.
Mặc kệ phải trả giá thế nào, cho dù phải bán linh hồn cho ác quỷ, gã cũng phải giết Diệp Thần báo thù cho cha!
“Thiếu chủ!”
Thất đại kiếm nô vội vã đuổi theo, khuyên nhủ:
"Sáu đế vị đã có chủ cả rồi, ngài cần gì phải tự lừa mình dối người, tự tạo nghiệp chướng cho mình chứ!?”
“Ta không tin!”
Nhất Kiếm căn bản không muốn chấp nhận sự thật.
Gã vẫn tin tưởng vững chắc rằng, ngoại trừ mấy cái kiểu "ngày sau còn dài", "đi ngày Khổ Đa", "nước sông cạn dần", thì chắc chắn còn có cách thứ tư để mở ra đế vị.
“Thiếu chủ, thật sự không còn nữa đâu!”
Thất đại kiếm nô rát cổ bỏng họng:
"Mệnh cách này trong lịch sử lâu đời của Hoang Cổ, cũng không phải là lần đầu tiên xuất hiện, nhưng chưa từng nghe nói có người thứ bảy thành công.”
“Thật sự không còn sao!?"
Nhất Kiếm nhìn Giang Hà đang run lẩy bẩy, lòng dạ sôi trào không cam tâm.
Năm đó tên khốn Tần Phong nói cho gã biết về mệnh cách Lục Vị Đế Vương, rõ ràng còn thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862214/chuong-685.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.