Lúc này...
Tần Phong đã đi tới nội thành Tần gia. Khắp nơi treo đầy vải đen trắng, tiếng kèn, tiếng khóc than vang lên không ngớt.
Hắn vốn tức giận muốn ra ngoài đại náo một trận, người còn chưa chết mà ăn cỗ cái nỗi gì! Nhưng khi nhìn thấy một đám người đến viếng, hắn lập tức thay đổi chủ ý.
Tần Phong lập tức gào lên, giọng tan nát cõi lòng, chạy về phía linh đường: “Tần huynh, vi huynh đến trễ!”
Đệ tử Tần gia đang đứng ngay đó sững sờ ngẩng đầu, có cảm giác như gặp phải đối thủ nặng ký.
Tần Phong nằm sấp lên linh cữu, khóc thút thít: "Tần huynh ơi! Văn của huynh có thể cầm bút an thiên hạ, võ có thể lên ngựa định càn khôn! Huynh nhẫn nhục gánh nặng bao năm, vi huynh kính ngươi! Nhưng cớ sao trời cao lại đố kỵ anh tài, để huynh tráng niên mất sớm..."
"Hu hu..."
Hốc mắt của đám đệ tử Tần gia lập tức đỏ lên.
Vốn dĩ họ ít nhiều có chút oán hận Tần Phong vì chuyện đào tẩu khỏi Tần gia, trong lòng cũng thường xuyên mắng hắn.
Nhưng sau khi chân tướng được phơi bày, họ chỉ còn lại sự khâm phục.
Đứa nhỏ tám tuổi nhà người khác còn đang nũng nịu trong lòng cha mẹ, hưởng thụ thời thơ ấu tốt đẹp, thì Tần Phong tám tuổi đã phải mang gánh nặng của gia tộc, chịu đựng sự phỉ nhổ của thế nhân, gian nan sinh tồn ở nước địch.
Tuy rằng kế hoạch cuối cùng thất bại, nhưng không thể phủ nhận, Tần Phong đã vì Tần gia mà tranh thủ được mười ba năm hòa bình. Không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862212/chuong-683.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.