Cánh cửa phòng Tống tổng bất chợt mở ra, căn phòng lớn trông rất vắng vẻ thư kí đang định mang đồ ăn vào nhưng hai người đang ngồi trên cái sofa kia làm cô vô cùng hoảng loạn. Cô cứ nghĩ mình đang nhìn lầm, Tống tổng tự tay mình bôi thuốc cho người lạ ???
Hắn dùng cái ánh mắt con mẹ gì thế kia trước đây dịu dàng như thế à, rõ ràng là con trai mà đâu phải con gái mắc gì bôi thuốc mà cũng dùng ánh mắt cưng chiều dịu dàng như vậy
*hay mình làm nhiều việc quá hoa mắt rồi* cô thư kí tự nhủ trong lòng như vậy, Tống Phong cứ y như một tên điên vậy giờ tự nhiên chuyển thành con người khác thấy không quen chút nào, lạ lẫm đến vậy sao
Hai con người kia thấy cánh cửa mở ra thì cũng hơi bất ngờ, vì chẳng ai lại tự tiện xông vào phòng chủ tịch mà lại không gõ cửa như vậy cả. Cô thư kí vẫn đang mất hồn nhìn chằm chằm vào hai người. Lầm Nhất thì không sao nhưng Tống Phong mặt mày đã nhăn hết cả lại rồi.
“Ai cho cô vào đây” tiếng quát của Tống Phong đánh bay cái yên tĩnh vừa rồi, hắn làm cho cậu giật mà con làm cho cô thư kí đứng ngoài cửa kia cũng hoàn hồn lại theo
“Anh to tiếng cái con mẹ gì, muốn tui chết sao” Lâm Nhất bực quá lần nữa nói bậy cậu không kiểm soát được lời lẽ của mình nói ra :)) ( ai mượn làm con tui giật mình chi)
“Anh nhìn tui cái gì”
“Ai cho cậu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dang-yeu-den-nhu-vay/2710984/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.