“Đi xuống đây ngồi” mới nãy cho Lâm Nhất ngồi chỗ làm việc của mình xong bây giờ lại kêu cậu xuống ngồi đó, nhìn cái mặt đã thấy ghét rồi giờ còn ghét hơn nữa
“Tui biết anh sẽ không cho tui ngồi chỗ đó rồi mà đường đường là chủ tịch của một công ty lớn như vậy làm sao có thể cho một đứa không ra gì cho tui ngồi lên được. Đuổi thì xuống ai mà thèm chứ, đang bị thương mà muốn gì cũng không cho hết” Lâm Nhất lại hờn dỗi chủ tịch lớn trước nay đâu có một đứa nào dám dỗi hắn vừa lâu vừa dai như vậy. Lì vậy mà cái mặt của Tống Phong không hề giận gì, vẫn nghiêm nghị nhưng trong lòng hắn lại đang rất vui vẻ và thoải mái.
“Ừ ngồi thì ngồi ai cấm cậu cứ xuống đây trước đã bôi thuốc” nói rồi hắn lại gần bàn làm việc của hắn lấy hòm thuốc ra để bôi thuốc cho Lâm Nhất. Tống Phong rất muốn chọc cho Lâm Nhất nổi giận bởi vì mỗi lần cậu nổi giận hắn cảm thấy cậu còn đáng yêu hơn gấp ngàn lần lúc bình thường, mặc dù bình thường cũng đáng yêu sẵn rồi
————————————————————
Cùng lúc đó Trình Dương đã suy nghĩ làm sao để dỗ cho Lâm Nhất hết giận đây vì hết lần này đến lần khác hắn đã làm cho cậu ghét cay ghét đắng mình hơn rồi. Sự ngu dốt của bản thân lúc trước thì hay bắt nạt cậu, còn vì Cẩm Mộng mà đánh cậu giữa đường, mới gần đây nhất là do đàn em của hắn wtf đều là do hắn cả. Giờ nhìn nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dang-yeu-den-nhu-vay/2710986/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.