🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau một tuần lễ kể từ sự kiện của Giả Y Trang, Tử Huyên nhanh chóng nổi tiếng khắp cõi tu tiên, thậm chí tên tuổi chàng còn đến được với vương thất Tề quốc.

Tử Huyên được Ngũ Chỉ Linh thống nhất phong làm tôn giả với công trạng và thực lực xuất chúng của chàng.

Việc trở thành tôn giả ở độ tuổi đó là một điều chưa từng có tiền lệ.

Khi đã thành tôn giả, Tử Huyên đương nhiên sẽ hưởng những quyền lợi nhất định.

Chẳng hạn như có thể thu nhận đệ tử. Tôn giả cũng là tiền đề để trở thành chưởng môn đời kế tiếp, thậm chí kể cả một chiếc ghế ngồi trong Ngũ Chỉ Linh dường như cũng được định đoạt sẽ nằm trong tay chàng.

Những nhiệm vụ được giao cho chàng cũng sẽ hóc búa hơn các đệ từ bình thường như tôi, chàng sẽ chỉ nhận lệnh đến từ vương thất. Tiền thưởng đương nhiên hậu hĩnh.

Trở thành một tôn giả, chàng cũng sẽ có chỗ ở riêng, khang trang hơn, quy mô tương đương một biệt phủ ở kinh thành. Lên làm tôn giả, cũng giống như chàng từ quan hàng bát phẩm lên thành tam phẩm, mọi thứ đều khác kể cả y phục.

Tử Huyên sẽ khoác thêm một chiếc áo bào trắng, cổ cao và rộng, nơi ngực áo có dắt một sợi xích vàng trông trang trọng. Mũ miện thay vì dùng bằng gỗ thì đã chuyển sang bạc, ở giữa có viên bạch ngọc to bằng đốt ngón tay cái.

Tôi nằm trườn ra bàn ở trong khuôn viên hậu viện của chàng. Tử Huyên bóc quýt cho tôi, chàng chọc tôi:

"Như quân thất trận."

Tôi trề môi:

"Thì thất trận mà. Đồ ngốc Tử Huyên, chàng lớn nhanh quá lão nương đuổi không kịp."

Cái "lớn nhanh" mà tôi nói hiểu theo cả hai nghĩa đều đúng...

Tử Huyên trùng sinh mà ngỡ như vác cả theo thể xác kiếp trước của chàng. Không biết có phải vì chiếc áo bào rộng thùng thình của chàng không, hay vì sự dịu dàng của chàng với tôi mà tôi thấy chàng như đã cao lớn vống lên, khiến tôi tự thấy mình nhỏ bé trước chàng.

Trước kia tôi sẽ nghĩ chàng chỉ là một thiếu niên kiêu ngạo, mỏ hỗn và có chút bồng bột. Nhưng giờ thì không còn ý nghĩ đó nữa.

Chàng chìa quả quýt đã được bóc vỏ ra trước mặt tôi, tôi cũng thuận theo đón lấy, nói với chàng:

"Giờ mà gọi chàng là sư huynh thì cũng chẳng đúng mà gọi là tôn giả lại thấy... không quen."

Chàng tì tay xuống bàn, chống má nhìn tôi, khóe miệng chàng cong lên, mỗi lời nói ra đều có đồng điếu ẩn hiện hớp lấy hồn tôi:



"Vậy nàng gọi phu quân đi."

Từ sau cái hôm tôi vạ miệng, chàng ngày nào cũng vòi vĩnh tôi kiểu này. Tôi ngồi thẳng lưng dềnh mũi đáp chàng:

"Tôn giả đại nhân thỉnh tự trọng. Phụ thân lão nương đây tiêu chuẩn cực kì cao, chàng đừng tưởng bở."

Tôi vừa ăn quýt, vừa phúng phính miệng đáp chàng:

"Lão nương đây phải trốn tai mắt mới tới diện kiến được tôn giả đấy."

Thật ra cha tôi không phản đối hai đứa yêu nhau. Nhưng mỗi khi tôi và chàng có hành động thân mật mà truyền đến tai cha, ông sẽ nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn như thể rất muốn phản đối, rất muốn chia cắt mà cũng chẳng nỡ làm thế. Là kiểu bứt rứt đứng ngồi không yên.

Tử Huyên đương nhiên biết điều này, vì từ dạo chàng công khai, ông dành sự chú ý cho cả hai nhiều bất thường.

Chàng nghiêng đầu thuận theo ánh nhìn của tôi:

"Hóa ra chức vị tôn giả phu nhân cũng chưa thể thỏa mãn nàng. Thế chưởng môn phu nhân thì sao?"

Tôi há hốc mồm vì không ngờ chàng sẽ đáp tôi theo hướng này:

"Chàng nghiêm túc à?"

Tử Huyên nhấp ngụm trà:

"Miễn là nàng thích."

Chàng đáp như thể chỉ cần là nguyện vọng của tôi thì Tử Huyên tôn giả đây không gì là không làm được, kế cả hái sao trên trời.

Tôi thở hắt ra, bắt chước chàng chống tay lên bàn, tì cằm lên mu bàn tay, mặt đối mặt với Tử Huyên:

"Tôn giả này."

"Gọi phu quân."

"Bách Lý Tử Huyên."



"..."

"Ngày mai chàng xuất sơn tới kinh thành... có thể không nhận đệ tử không? Ý ta là nữ đệ tử. Kinh thành lại có rất nhiều mỹ nhân, ta cá rằng với vẻ đẹp này của chàng sẽ lại có người trao nhẩm trái tim cho chàng. Vậy nên... cũng đừng gần nữ sắc."

Chàng bật cười tủm tỉm như trong vô thức:

"Nàng ghen à?"

Tôi thành thật đáp:

"Phải đó, vì ta là một người xấu tính lại ích kỉ, không muốn chia sẻ chàng cho bất kì ai."

Ở thời đại này, chuyện nam nhân có tam thê tứ thiếp lại vô cùng bình thường. Trông cha tôi và sư tổ Thượng Quan Viền chung thủy là thế, chứ dòm sang các tông môn khác, một chưởng môn có hai, ba cô vợ không hiếm lạ.

Chàng hôn nhẹ vào môi tôi, rồi cười như vớ được mùa:

"Vậy không phải nàng càng nên sớm đánh dấu chủ quyền sao?"

Tôi xoa cm nghĩ ngợi:

"Ngày mai ta sẽ đưa chàng hà bao của ta. Tuyệt đối cấm chàng cởi ra."

Tử Huyên nhìn tôi đăm chiêu, khóe mắt vẫn cong cong ẩn chứa ý cười:

"Hay ta xách nàng đến kinh thành với ta nhé?"

"...Cha ta vác đao đuổi theo, chàng ráng chịu."

Rồi bỗng chàng ngồi gần tôi, nằm trườn ra, hai tay vươn tới ôm bụng tôi để lộ dáng vẻ biếng nhác, giọng chàng ồm ồm:

"Sẽ nhanh thôi, thành chưởng môn rồi ta nhất định khiến sư phụ đồng ý gả con gái cho."

Tôi cười khúc khích vì dáng vẻ hệt như một đứa trẻ của chàng:

"Đợi lúc đó rồi hằng, tôn giả ạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.