🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Tuyết Nhi, con có biết dạo này dưới núi đang bị đám yêu quái oanh tạc?", cha tôi hỏi.

Tôi ngơ ngác lắc đầu. Chuyện tôi xuống núi chơi cùng Tử Huyên đã là năm ngày trước, khi đó mấy huyện dưới núi rất yên bình, không có vẻ gì là bị yêu quái tấn công.

Cha tôi với sắc mặt trầm trọng tiếp tục phân trần:

"Cái Hy với Vân chúng nó đi làm nhiệm vụ với nhau rồi, giờ tông môn chỉ con mới có thể đảm đương trọng trách này."

Giọng ông nhỏ dần:

"Một người thì thật không yên tâm... Nhưng nhân lực chúng ta hiện tại có hạn, người qua tứ đẳng chẳng còn ai."

Ông thở dài một hơi, nhìn tôi với sự kì vọng:

"Thôi vậy, tin con, Nhi, đây là nhiệm vụ trực tiếp từ chưởng môn."

Tôi cung kính cúi người:

"Đệ tử nghe lệnh."

"Xuất sơn, xuống huyện dưới điều tra chân tướng sự việc."

"Đệ tử đã rõ."

"Dặn con, nếu cảm thấy trong tầm kiểm soát thì trực tiếp hành động không cần nương tay. Nếu tương quan thực lực chênh lệch lớn, không được manh động. Khi đó, đích thân ta sẽ ra mặt giải quyết."

Ông lại không kìm được một điệu thở dài, hai tay day thái dương:

"Sáng nay, trưởng làng lên tận đây kiến nghị, xem chừng chuyện này không phải mới ngày một ngày hai, đã có thương vong ước tính chục mạng người, sự việc cấp bách."

Mới vài ngày tôi không xuống núi, huyện dưới đã xảy ra chuyện lớn đến độ đó sao?

Thảo nào cha tôi lại không dám cử ai theo. Mấy người tu vi trên tứ đẳng đều cày nhiệm vụ chuẩn bị cho cuối năm,

Khiết Vân Cẩm Hy cũng chưa trở về, giờ tông môn còn mình tôi.

Tử Huyên cũng vậy, hôm qua chàng đã tới kinh thành nhận nhiệm vụ theo chỉ thị của Ngũ Chỉ Linh đưa ra.



Không để thời gian dông dài, việc lỡ dở, tôi xuống dưới huyện ngay. Khi này, cả một con huyện vốn luôn huyên náo, tấp nấp người mua kẻ bán, giờ đã tiêu điều xơ xác thấy rõ.

Có mấy nhà treo khăn tang trông ảm đạm heo hút, trời còn sáng, cũng mới cuối thu đã phải rùng mình, lạnh gáy vã mồ hôi hột khi nhìn vào mảng tối đen sâu thăm thằm trong mấy lán nhà ấy.

Người người gia cố cửa nẻo, không ai dám đặt chân ra ngoài đường. Khi tôi gõ cửa hỏi thăm từng nhà thì không có lấy một tiếng hồi đáp. Vớ phải gia chủ tính tình cộc cằn, thô lỗ, người ta sẽ hét lên đuổi tôi đi.

Thường ngày mấy quán ăn dựng trên cái chòi tạm bợ cũng đã dẹp đi đâu mất, để lại một khoảng trống hoang vu, điêu tàn, xơ xác. Gió bấc rít qua, không khí nơi đây lạnh lẽo đến khác thường.

Kì lạ rằng tôi lại không cảm thấy ở đây có tà khí gì bất thường cũng không đánh hơi ra yêu khí. Là do yêu quái gây ra hay nhân họa, do con người bày trò?

Nghe đến chuyện ngót chục người bỏ mạng, tôi không dám suy đoán linh tinh. Hết nước, tôi đành đến tận nhà trưởng làng.

Một ông lão tóc bạc đi ra đón tiếp tôi, lưng lão còng, ngước nhìn tôi với một đôi mắt buồn rầu, có vẻ là trưởng

làng.

Giọng ông ồm ồm: "Thiên Vân sơn? Cô nương vào đi."

Căn nhà của trưởng làng đương nhiên khá khẩm hơn nhiều so với bình quân người dân trong huyện. Khang trang, dù không bề thế hay có nhiều sản vật đắt giá thì nhìn chung đất rộng, sân sau sân trước đủ cả.

Nhà có sáu gian và tám buồng, là một kiểu gia đình nhiều thế hệ. Mấy phòng nhỏ hai bên đều đã đóng chặt cửa.

Người dân ở đây xem chừng đã rất hoảng sợ với những chuyện xảy ra xung quanh làng.

Buồng trong, nơi có mấy người đàn ông râu tóc điểm bạc đang ngồi, có vẻ là những nhân vật cốt cán trong làng đang bàn bạc chuyện gì đó, thấy tôi, họ đứng phắt dậy trưng ra vẻ mặt bàng hoàng, đề phòng:

"Trưởng làng!"

Họ dòm tôi trông đề cao cảnh giác như thể mấy giây tiếp theo tôi sẽ nhảy bổ lên cấu xé họ.

"Cô ta? Thưc sư tin đươc sao!?"

"Quá mạo hiểm."

Trưởng làng đứng ra trước bênh tôi:

"Huynh đệ cứ bình tĩnh nghe tôi giải thích..."

Thì ra họ không chỉ sợ yêu quái mà còn sợ cả Thiên Vân sơn chúng tôi nữa. Loáng thoáng nghe ra chuyện, tôi được biết đầu làng có một tên điên họ Tô, lúc nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn.



Hôm đầu tiên xảy ra án mạng, tức hai ngày trước, nó nói là một người mặc áo trắng tới đồ sát dọa giết cả làng.

Đến hôm sau, ngày tếp tục có năm mạng nữa ra đi, nó lại nói là người tóc dài áo xanh.

Trắng và xanh trùng hợp lại là đồng phục của tông môn, vì vậy người làng cũng tỏ ra quan ngại với Thiên Vân sơn chúng tôi.

Trưởng làng bảo rằng ông cũng biết chuyện mới hăm tuần trước tông môn xảy ra chuyện bị Mị Yêu tấn công, sinh lực chưa hồi phục, người còn lo thiếu, lấy đâu ra sức giết người. Với lại con trai cả của ông học ở trên đấy, nói ra vào tông môn kiểm tra nghiêm ngặt, sẽ không có chuyện người tự ý ra vào.

"...Hơn nữa, các người có tự tin diệt được yêu quái? Cô nương thứ lỗi cho lão nếu lời này động chạm đến cô. Giả sử cô nương đây là kẻ manh nha động thủ, cô ấy hiện như cá nằm trên thớt, lẽ nào trai tráng làng ta không thể áp chế?"

Ông giơ đôi tay gầy gò, làn da nhăn nheo hằn những chấm đồi mồi của mình lên, chỉ từng người:

"Còn nếu thực sự là một đại yêu quái tàn ác tấn công gây ra. Các ngươi muốn chờ nó gõ cửa từng nhà cho cả làng đi hết à? Phải liệu mà nhờ cậy họ nữa chứ, cũng xem như hàng xóm láng giềng, bao năm qua đệ tử Thiên Vân Sơn góp vui góp sức, mới có mấy ngày các ngươi lại quay ra chì chiết, có đáng mặt nam nhi?"

Mấy người ngồi đó đần thối mặt ra một lúc, rồi cúi đầu thành khẩn nói với tôi:

"Thành thật mong cô nương lượng thứ, là chúng tôi đã mạo phạm cô nương."

Tôi khua khua tay ra ý họ không cần đa lễ. Người rơi vào cảnh bế tắc lo cho cái mạng mình và gia đình đã đủ mệt nhọc, muộn phiền, đâu có chút chỗ trống nào mà bận tâm đến cảm xúc của người ngoài như tôi chứ.

Tôi bẩm sinh lì lợm, chuyện gì không đáng bận tâm thì nghe tai này ra tai kia, hoàn toàn không để trong lòng.

Họ nói tiếp:

"Cô nương, hi vọng cô nương thương tình cứu lấy huyện tôi. Mong cô bỏ khứ, đừng để bụng mấy lời của kẻ thô lỗ chúng tôi."

"Đương nhiên rồi, tôi tới giúp mọi người mà."

Trưởng làng gật gù hài lòng:

"Làng có trọ, nhưng trọ người ta chắc chẳng dám cho người ngoài thuê đâu. Nếu các ngươi sợ, cô nương, hậu viện nhà lão hai gian còn trống, đồ đạc hơi cũ nhưng vẫn dùng được tốt lắm. Cô nương không chê có thể đến ở tạm.

Yêu quái xuất hiện ban đêm, ngoài ra chúng tôi không còn thông tin nào khác. Đành phiền cô nương vậy."

Tươm tất vậy chả trách sao lại giữ chức trưởng làng. Tôi gật đầu nhờ ông dẫn vào hậu viện.

Xem chừng, là nhân họa hay thực sự là tai ương, đêm nay sẽ rõ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.