Ba ngày kể từ khi Giả Ý Trang bị phong ấn, hiện Thập Tự Ngự Thiên đang do sư thúc Lại Vân Trường nắm giữ.
Những lứa đệ tử sau khi được Thượng Quan Viễn độ khí đã bắt đầu tỉnh táo trở lại, Thiên Vân sơn đã quay lại dáng vẻ vốn có của nó.
Chuyện tôi là bán quỷ đã được thống nhất sẽ là bí mật bị chôn giấu vĩnh viễn. Tôi chọn làm con người, và chỉ cần tôi không phá viên đan chứa quỷ thuật, tôi vẫn sẽ có thể sống như một người bình thường. Tôi sẽ tồn tại và chết đi, trở thành một linh hồn bình thường đi qua lục đạo luân hồi đầu thai chuyển kiếp.
Việc Giả Ý Trang là ma tộc vừa hay đã trở thành một cách lí giải hoàn hảo để "che đậy" thân phận của tôi. Gió chiều nào theo chiều đấy, người ta quay ra thương hại tôi, những ai chửi mắng tôi thậm tệ hôm trước đều không dám ngẩng mặt đối diện.
Kẻ mạnh dạn một chút thì sẽ xin lỗi tôi và tỏ ý muốn làm thân. Tôi thì không phải người hay để bụng, đương nhiên tôi sẽ coi mấy lời trước kia như gió thoảng ngang tai. Vì dù sao một phần trong câu chuyện ấy là thật.
Lại nhắc về Thượng Quan Viễn, đến tận bây giờ tôi mới biết ông không phải người bình thường. Trải qua nhiều năm dưới núi Tịnh Vân, ông đã trở thành thổ địa canh giữ ngọn núi.
Tôi được biết người ông luyến lưu là một phàm nhân đã qua đời vì bệnh nặng. Hai người nên duyên phu thê được vỏn vẹn ba năm thì bà mất.
Bà được an táng ngay tại Lai Vũ cốc, sau này vì vẫn vương vấn người vợ quá cố, Thượng Quan Viễn đã chọn nơi đấy là chốn để về, ở ẩn và vô tình trở thành thổ địa của núi Tịnh Vân.
Là thổ địa, ông không thể rời khỏi Tịnh Vân sơn, vì lí do đó mà lúc đầu ông đã từ chối tôi.
Tử Huyên biết được điều ấy, đã giúp ông thi triển cổ thuật tách hồn, để phần cơ thể thổ thần của ông ngụ tại Tịnh Vân sơn, còn phần hồn thì đi giải cứu chúng tôi.
Một linh hồn đã mạnh đến vậy, xem chừng thiên mệnh và Nguyệt Lão đã quá tàn ác với một người thủy chung như ông. Nếu không, Thiên giới đã thêm một người có sức mạnh đủ để rung chuyển đất trời.
"Sao chàng có thể phát hiện ra chuyện đó hay vậy?"
Tôi cùng Tử Huyên vừa đi vừa tán ngẫu, thấy chàng thông minh quá độ, tôi không ngại tò mò, xin ít vía để được nhạy bén như chàng.
"Lúc đợi nàng, ta vô tình phát hiện ra mộ phần của vợ ông, là nhúm đất nhỏ nhô lên bên gốc đào. Đột phá bát đắng xong lại nhìn được đan điền của ông có một Tịnh Liên Đài, liền có thể khẳng định Thượng Quan Viễn là thổ địa. Với cả, ông ta bấm quẻ rất tốt."
Chàng ghé vào tai tôi:
"Nói ta và nàng có tướng phu thê."
Bước đi của tôi khựng lại, ngượng ngịu ngoảnh đầu đi. Đến bây giờ tôi vẫn không quen bị thả thính trực tiếp kiểu này. Chàng xách cổ áo tôi, vốn định quay người tôi lại thì từ đâu có giọng nữ tử líu lo cất lên sau lưng tôi:
"Sư huynh. Muội có chuyện muốn nói."
Một nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn, có thắt bím tóc dài đến ngang hông chặn đường chúng tôi. Hết bẽn lẽn nhìn chàng lại ngó nhìn tôi. Trông vẻ e thẹn lại có phần trang hoàng thưa gửi đó, tôi biết cô ấy đến để tỏ tình Tử Huyên.
Gương mặt chàng không biến sắc, Tử Huyên rất nối tiếng, việc có người dành tình cảm cho chàng và muốn gửi tâm thư vô cùng dễ hiểu.
Thứ khó hiểu duy nhất đó là tôi, tôi thì muốn xông ra khẳng định đây là nam nhân của Tuyết Nhi này, nhưng tay chân tứ chi lại không hành động như những gì mình nghĩ, tôi còn định ngoảnh đi cho cô nương ấy và Tử Huyên có không gian riêng. Đơn giản vì chúng tôi yêu nhau nhưng chưa công khai.
Thế mà cái tay đang cầm cổ áo tôi kia chắc đến không tưởng, xách tôi dễ như xách một cái giá treo đồ, chàng kéo tôi lại đứng đối diện với cô nương ấy.
"Có chuyện gì nói luôn đi. Ta không có thời gian."
Cô nương ấy ấp úng, cúi thấp đầu rồi hét toáng lên khiến tôi cũng phải thon thót giật mình.
"Sư huynh, muội thích huynh, từ rất lâu rồi."
Cô chìa ra một chiếc hà bao với ý muốn mong Tử Huyên sẽ nhận. Chà, tôi biết vụ tặng hà bao mang ý nghĩa như một tín vật định tình, từ trước đến nay hẳn nam nhân này của tôi phải nhận được chục cái không biết chừng, đến mức chàng chai lì ra mặt.
"Xin lỗi, nếu ta nhận sẽ có người ghen đỏ mắt mất."
Cô nương ấy ngẩng lên với đôi mắt rớm lệ trông như một cục bột nhỏ chỉ muốn khảm vào lòng ôm mà bảo vệ.
"Sư huynh, không phải đến nay huynh vẫn độc thân ư? Không lẽ hà bao muội thêu xấu xí đến thế?"
Chắc cô ấy đang nghĩ "người ghen đỏ mắt" kia là những đệ tử cũng thích thầm chàng. Tử Huyên đột ngột quàng vai tôi, chàng tựa đầu với tôi.
"Độc thân? Không hề. Sư muội, rất tiếc, hà bao duy nhất ta nhận chỉ có thể là từ Tuyết Nhi."
Ánh lửa trong đôi mắt ướt đó vụt tắt, cô xụ mặt xuống thấy rõ, cười đau đớn nuốt ngược nước mắt vào trong lòng:
"Ra là vậy. Thành thật xin lỗi, muội không nghĩ hai người là kiểu quan hệ đó."
Lời vừa dứt, Tử Huyên dắt tôi đi, chàng đan chặt tay tôi với tay chàng. Từ chỗ này đến cửa tông môn còn cả một đoạn dài. Vậy xem như là tôi với chàng công khai quan hệ
Tôi ghé vào tai chàng, hói:
"Tông môn cho phép yêu đương chứ?"
Dù sao thì đây cũng như một môi trường học đường, việc cấm yêu đương cũng không xem như lạ lẫm.
Chàng ghé tai tôi, bắt chước dáng vẻ của tôi:
"Nàng là ái nữ chưởng môn thì sao phải sợ."
Tôi gật gù:
"Cũng đúng. Cha ta nhặt chàng về từ năm ba tuổi, xem như ta nuôi chồng từ thuở còn thơ, chuyến này ông chắc chắn không thiệt, không có khả năng ông sẽ phản đối chúng ta."
Khi đó tôi không thấy câu đấy có gì bất thường. Chỉ cho đến lúc tôi thấy Tử Huyên nhìn tôi với ánh mắt đầy dao động và sững sờ, tôi mới thấy cái chữ "chồng" nó có vấn đề.
"Chồng? Sao cơ? Tức là phu quân đúng không? Tuyết Nhi, nàng nói lại đi."
Tôi ho khù khụ hai tiếng, lảng tránh cái ánh mắt sáng hơn nắng hạ của chàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]