Sau khi Thượng Quan Viễn đến, ông dùng lượng linh lực bá đạo của mình, khôi phục nguyên vẹn trạng thái ban đầu của núi Thiên Vân, cũng giúp đám đệ tử cùng Tử Huyên trị thương. 
Hai ngày kể từ sau sự kiện chấn động ấy, cha tôi trở về đỉnh Thiên Vân, chấn hưng lại tông môn, còn tôi coi sóc Tử Huyên, chờ chàng tính. 
Hình như đây là lần đầu tiên người nằm im ốm yếu kiểu này là chàng. Mọi lần người tàn tạ luôn là tôi. 
Khi nhìn chàng yên tĩnh thế này, quả thực tôi không quen, cảm xúc chăm bệnh đến bồn chồn đứng ngồi không yên là thế này sao? 
Tôi không kìm được khẽ chạm vào hàng lông mi của chàng, không quá cong, nhưng dày và dài, rất đẹp. Bất kì điểm nào trên gương mặt chàng đều là sự tạo tác hoàn hảo, mĩ lệ nhất trong mắt tôi. 
Khi ngủ thế này, chàng lại có vẻ thư sinh, ngoan ngoãn hơn bình thường. 
Tôi ngẩn ngơ đến đần thối mặt, tôi vẫn không tin chuyện lại giải quyết nhanh gọn đến thế. Tôi cũng chưa kịp nói gì với Thượng Quan Viền thì ông lại đi mất. 
Sau này, Khiết Vân, Cẩm Hy kể tôi rằng họ bị mai phục ở Giả Văn các, là ông đến ứng cứu tôi mới ngờ ngợ nhận ra từ đầu đến cuối là kế hoạch của chàng. 
Tôi vốn định chỉnh đốn chàng một trận vì lại một mình gồng gánh tất cả, lại không lo đến tính mạng mình. 
Song khi biết chàng có chừa đường lui cho bản thân, tôi bỗng chợt thấy người bên cạnh đã không còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3742498/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.