🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi Thượng Quan Viễn đến, ông dùng lượng linh lực bá đạo của mình, khôi phục nguyên vẹn trạng thái ban đầu của núi Thiên Vân, cũng giúp đám đệ tử cùng Tử Huyên trị thương.

Hai ngày kể từ sau sự kiện chấn động ấy, cha tôi trở về đỉnh Thiên Vân, chấn hưng lại tông môn, còn tôi coi sóc Tử Huyên, chờ chàng tính.

Hình như đây là lần đầu tiên người nằm im ốm yếu kiểu này là chàng. Mọi lần người tàn tạ luôn là tôi.

Khi nhìn chàng yên tĩnh thế này, quả thực tôi không quen, cảm xúc chăm bệnh đến bồn chồn đứng ngồi không yên là thế này sao?

Tôi không kìm được khẽ chạm vào hàng lông mi của chàng, không quá cong, nhưng dày và dài, rất đẹp. Bất kì điểm nào trên gương mặt chàng đều là sự tạo tác hoàn hảo, mĩ lệ nhất trong mắt tôi.

Khi ngủ thế này, chàng lại có vẻ thư sinh, ngoan ngoãn hơn bình thường.

Tôi ngẩn ngơ đến đần thối mặt, tôi vẫn không tin chuyện lại giải quyết nhanh gọn đến thế. Tôi cũng chưa kịp nói gì với Thượng Quan Viền thì ông lại đi mất.

Sau này, Khiết Vân, Cẩm Hy kể tôi rằng họ bị mai phục ở Giả Văn các, là ông đến ứng cứu tôi mới ngờ ngợ nhận ra từ đầu đến cuối là kế hoạch của chàng.

Tôi vốn định chỉnh đốn chàng một trận vì lại một mình gồng gánh tất cả, lại không lo đến tính mạng mình.

Song khi biết chàng có chừa đường lui cho bản thân, tôi bỗng chợt thấy người bên cạnh đã không còn là một cậu thiếu niên nữa mà là một người tôi muốn gửi gắm tương lai của mình.

Chợt mí mắt chàng khẽ động, gặp bất ngờ, ngón tay đang mâm mê sống mũi chàng của tôi khưng lại, hai cặp mắt nhìn nhau im lặng một hồi.

"Giờ ta mới thấy nàng là một kẻ cơ hội đó", chàng phá vỡ sự bầu không khí im lặng bằng một câu nói đùa.

"..."

Tôi húng hắng ho khan hai tiếng rồi thu tay lại, ngoảnh đi, chỉnh trang tư thế để che đi sự ngượng ngùng.

Chàng nhốm người dậy, ghé sát tôi, đôi mắt phượng cong lên trông không khác nào hồ ly thành tinh quyến rũ người:

"Nhưng ta rất sẵn sàng nếu được kẻ cơ hội như nàng lợi dụng."

Tôi không nhịn được mà bật cười rồi ngoảnh lại dòm chàng. Khoảnh khắc đó, mặt tôi với chàng gần nhau trong gang tấc.

Hình như sống mũi tôi vừa chạm vào chàng, hình như tôi có thể nghe được cả tiếng tim chàng đang đập, cảm nhận được hơi thơ của chàng. Ở cái góc nhìn đó, chiếc áo mỏng của chàng phản chủ, vô tình để lộ trước mắt tôi một đoạn cơ ngực rắn chắc.

Chàng là kẻ tập luyện kỉ cương và kham khổ, vì vậy cơ thể lúc nào cũng đẹp. Vốn mặc thường phục có đeo thắt lưng tôi cũng phần nào biết được dáng người chuẩn mực của nam nhân này. Nhưng giờ đây được chiêm ngưỡng cảnh sắc hiếm có khó tìm, tôi mới thấy cái "chuẩn mực" của mình nó thật hạn hẹp.

Hai bên xương quai xanh và gân cổ đẹp tựa như thác. Bờ vai rộng, phần cơ tay ẩn hiện qua một lớp vải lụa màu đen càng thêm phần mị hoặc, quyến rũ.

Yêu nghiệt!

Tôi đứng bật dậy lùi ra sau như một phản xạ tự nhiên của kẻ đã ế quá lâu. Tôi day sống mũi, mặt nóng hầm hập giữa trời thu se lạnh:



"Thiện tai, thiện tai, tĩnh tâm.."

Tôi nói chàng là hiện thân của hồ ly tinh cũng chẳng sai. Tử Huyên còn không thèm chỉnh cổ áo, chàng tựa tay trên gối, ngồi nửa người thăm dò phản ứng của tôi, chàng cười nhếch miệng để lộ đồng điếu:

"Chăm sóc bệnh nhân mà đứng xa như thế thì đúng là chỉ có nàng."

Tôi hít sâu một hơi, hung hăng tiến sát đến, kéo chàng ngồi dậy, cuốn chăn quanh chàng chỉ để lộ ra cái đầu một cách thuần thục.

Tôi khịt mũi, chống nạnh tự hào:

"Như vầy là tốt nhất. Tí nữa có ai vào thăm chàng, ta khỏi lo có thêm tình địch."

"Phòng ta ngoài nàng thì ai dám xông vào?"

"Sư thúc."

"..Cũng hết nói với nàng."

Tôi ngồi xuống gần chàng, nhìn xuống mũi chân mình lấy dũng khí hỏi:

"Tử Huyên, có phải chàng đã trùng sinh?"

"Đây là lí do nàng tủi thân thành ra thế này sao?", chàng đáp tôi, giọng rất trầm ấm, dịu dàng, khác biệt hàng toàn với vẻ bông đùa phong lưu khi nãy.

Quả thực tôi không giỏi giấu tâm tư trước chàng. Khi chàng tỉnh lại, thoáng chốc tôi đã không biết bắt chuyện thế nào với chàng cho phải. Thoáng chốc, tôi vô tình để lộ sự ủ rũ của mình.

Có thể nói, với tôi, đây là cuộc tương ngộ đầu tiên của cả hai sau một năm tôi trải qua trong Thôi Khứ Thức. Cũng là cuộc trò chuyện đầu tiên kể từ khi tôi khôi phục kí ức kiếp trước.

Tôi hỏi chàng không phải chỉ để tìm kiếm lời khẳng định, tôi hỏi chàng để muốn nói chàng biết kiếp trước là tôi ngu muội không thừa nhận tình cảm của mình.

Nhưng làm thế nào tôi cũng thấy khó mở lời, hỏi lung tung như để kiếm thêm dũng khí:

"Chàng... đã trùng sinh từ khi nào?"

Tử Huyên kéo tay tôi khiến tôi phải ngước lên nhìn chàng, chàng hôn lên mu bàn tay tôi với vẻ quyến rũ:

"Ta cất công đội mồ sống dậy, nàng chỉ hỏi ta nhiêu đó?"

Chàng thừa nhận rồi. Đây chính là một Tử Huyên đã thích tôi qua hai kiếp người, đây là Tử Huyên đã luôn bảo bọc tôi, khiến tôi cảm thấy tình yêu mình thật nhỏ bé trước chàng.

"Tử Huyên... ta, xin lỗi chàng."

Đến cùng, bao lời muốn nói, lại chỉ có thể thốt thành vài chữ đầy ngậm ngùi như vậy. Tôi nợ chàng quá nhiều.



Chàng nhìn tôi đăm chiêu:

"Tuyết Nhi, nếu vậy, nàng có thể cho ta được quyền tham lam chút không?"

Tôi ngơ ngác, tham lam chuyện gì? Tôi vô thức gật đầu.

Ngay khoảng khắc đó, chàng đột ngột đưa tay ép lấy gáy tôi, đưa cả gương mặt chàng cận kề sát tôi, mạnh bạo hôn tôi không để tôi phản kháng.

Hồ ly tinh Tử Huyên dễ dàng điều khiển tôi theo ý muốn của chàng, dẫn dắt tôi đến những dư vị kì lạ mà tôi chưa từng được trải qua.

Đúng như phong cách vốn luôn cộc cằn, bạo dạn, chàng xâm chiếm mọi tầng ý thức của tôi, khuấy đảo thần trí tôi trong nụ hôn chứa đầy dư ba và có phần đay nghiến ấy.

Giống hệt cách một hung thú bị bỏ đói lâu ngày được dâng lên bữa ăn thịnh soạn, giống như một tụ pháo đã luôn kìm nén nay đã được khai mở, chàng tham lam quấn lấy hơi thở của tôi, dồn dập. Tôi chính là cá nằm trên thớt tùy ý cho chàng hành động.

Từ nhúng tôi xuống đáy bề sâu với bao tầng dồn nén, bao những cảm xúc thăng trầm, lại nhẹ nhàng kéo tôi lên một thảm cỏ xanh rì mênh mông với làn gió dịu dàng, êm ái. Dẫn dắt tôi tận tình.

Hồ ly tinh sau khi đã nếm đủ thì nhoẻn cười đắc thắng, nhìn tôi với sự quyến luyến và thâm tình chết tiệt. Chàng còn liếm nhẹ khóe môi:

"Bổn gia chấp nhận lời xin lỗi của nàng."

Tôi đần mặt ngơ ngác nhìn chàng...

Nụ hôn đầu của tôi bị cướp đi cũng không thể mạnh bạo hơn. Tôi sờ lên quả môi chắc chắn đã đỏ chót như hai quả ớt chuông của mình, lại ngây ngốc giương mắt nhìn chàng.

Không, tôi nghĩ lại rồi, đây đích thị là dáng vóc của một phản diện!

Rồi chàng cười như được mùa khiến hai mắt cong lên giống một đứa trẻ, vòi vĩnh tôi, chàng nhắc cho tôi nhớ:

"Nàng còn nợ bổn gia một phần thưởng nữa đó."

Chàng nghiêng má ra, chìa gương mặt về phía tôi. Tôi thấy tôi nên xem xét lại việc ai mới thực sự là người có liêm sỉ trệt dưới mương.

Đối phó với một phản diện thì vô sỉ chính là một phương án hữu hiệu, tôi đưa tay che mắt chàng, rồi nhốm tới cắn một cái vào cổ chàng, để lộ một dấu răng mờ và nhỏ kề ngay nơi yết hầu.

Cắn xong, tôi khẽ hôn một cái vào cằm chàng rồi đứng bật dậy, lùi ra sau như để phòng thủ. Trông chàng ngơ ngác giống tôi khi nãy, tôi chống nạnh, ưỡn ngực đầy tự hào:

"Như vậy mới xem là huề vốn!"

Sau đó... Không còn sau đó nào nữa.

Tôi phi như tên về phòng, chui thẳng vào chăn để giấu đi sự ngượng ngùng. Tôi mà còn ở đó, sợ là tôi không chỉ mất một nụ hôn đầu thôi đâu.

Chết tôi thật, sự quyến rũ của mỹ nam tử chính là một thứ vũ khí hủy diệt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.