Đánh bại xong đám người ở Tịch Nguyệt cốc, tôi co giò trở về Thiên Vân sơn. Hiện tại đang là nửa đêm, nhưng đỉnh Thiên Vân sáng đến kì lạ. Từng bước tôi đi đều cảm nhận được sự trĩu nặng của không khí bên trên. 
Không có lửa cũng chẳng có khói, một đám sương đen bao trùm đỉnh núi tạo nên cảm giác quỷ dị, chết chóc. 
Khi tôi chạy lên đến cửa tông môn, Tử Huyên đứng trong quảng trường thấy tôi, chàng vội lớn giọng ngăn tôi: 
"Đồ ngốc! Đừng bước vào đây!" 
Tôi điếng người lại trước tiếng quát của chàng. Khung cảnh trước mắt dần sáng tỏ, gọn trong tầm nhìn của tôi. 
Đối diện với Tử Huyên, Giả Ý Trang trong hình hài gớm ghiếc với hai chiếc sừng dài như quỷ địa ngục hiện ra. Mắt bà ta đỏ lừ như máu, có hai dòng huyết lệ từ từ nhiễu xuống. Răng nanh dài, móng tay đen ngòm, khắp bàn tay nối những đoạn gân xanh tím hằn rõ trên làn da trắng bệch, xanh xao. 
Đây là dáng vẻ của một ma chủng? Còn đáng sợ hơn cả phim ma mà tôi xem hồi còn ở thế giới cũ. 
Ma khí tỏa ra từ Giả Ý Trang đậm đặc và có mùi hôi như đồ ẩm mốc. Tà giáo thôi chưa đủ, mụ phải cầm trịch cả một ma giáo mới đúng. 
Xung quanh, các đệ tử đang nằm rạp ở hai phía, sinh khí của họ đang bị Giả Ý Trang hút cạn. 
Dường như biết mình bị phát hiện, Giả Ý Trang quyết tâm muốn hạ gục Tử Huyên tại đây. 
Ớ quảng trường nơi cả hai đứng, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-dai-nhan-khong-ua-toi/3742486/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.